Đường ra Đông thành vô cùng bằng phẳng, ngựa chạy vui vẻ. Binh lính phía sau bước theo chỉnh tề, tiếng bước chân lưu loát. Nhã Phượng lặng lẽ xem cảnh tượng này, le lưỡi với Tĩnh Thục: “Thật dọa người nha tam tẩu, nhiều binh lính đi theo chúng ta vậy.”
Rời thành Trường An, tiểu cô nương yên tâm nắm lấy y phục, cả người nhìn ra thoải mái không ít. Tĩnh Thục cũng rất cao hứng: “Có người bảo vệ không phải sao, chúng ta không cần sợ gặp thổ phỉ đánh cướp.”
Nhã Phượng nói: “Võ công tam ca muội tốt như vậy, cho dù không có đám binh lính này, chúng ta cũng không cần sợ thổ phỉ nha.”
Nhắc tới phu quân, Tĩnh Thục thõa mãn mỉm cười, hạnh phúc chỗ khóe mắt không dừng được tỏa ra bên ngoài.
Nhìn bộ dáng tam tẩu, Nhã Phượng không nhịn được cười khanh khách. Tiếng cười xuyên qua tấm lụa mỏng che cửa, truyền vào tai Chu Lãng, ngựa liền tiến lại.
“Mới rời kinh thành, đã cao hứng như vậy?” Chu Lãng xốc mành sa lên, nhìn về phía thê tử và muội muội.
Nhã Phượng hai mắt to cười thành trăng rằm: “Tam ca, huynh không phát hiện, vừa rồi vừa nhắc tới huynh, tam tẩu đã cười, muội đã cảm thấy mình rơi vào hũ mật rồi.”
Chu Lãng cười hắc hắc, cực kì thỏa mãi nhìn về phía ái thê. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tĩnh Thục đỏ ửng, lập tức thông mĩnh nghĩ tới một vấn đề quan trọng. “Chúng ta cứ như vậy ngồi xe ngựa sao? Nơi này đường bằng phẳng không sợ, nhưng sau đó thì sao? Cũng không thể bởi vì ta mà kéo chân mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470818/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.