Editor: Gà - LQĐ
Chử Bình lau sạch mồ hôi trên đầu, thở hổn hển nói: "Phu nhân không có ở Cao phủ, tối hôm qua có về nhưng sáng sớm hôm nay đã ngồi xe rời đi rồi."
Mày Chu Lãng hơi cong, mím môi cười. Xem ra đã chủ động về nhà, tối hôm nay về thì có thể ôm tiểu nương tử rồi. Nhẹ nhõm thở ra một hơi, Chu Lãng xoay người sờ bụng: "Ai cha, hình như hơi đói rồi."
Chử Bình ngơ ngác, chủ tử rõ ràng đang hiểu sai rồi. "Tam gia, nghe nói xe ngựa của phu nhân không đi về hướng Bắc, mà chạy đến cổng thành Nam."
Chu Lãng dừng bước, chợt quay đầu lại níu lấy cổ áo Chử Bình, hung ác nói: "Ngươi nói gì? Nàng không về nhà?"
"Có thể đã trở về... Nhưng không phải về phủ Quận vương, mà là..." Không đợi Chử Bình nói xong, Chu Lãng đã đoán được, đẩy hắn ra, phi thân lên ngựa, vung roi đi.
Bên trong hoàng thành dân chúng đông đúc, y không dám phóng ngựa chạy nhanh, xách theo cương ngựa cẩn thận vòng qua người đi đường, trong lòng đã nhanh chóng nóng như lửa đốt rồi. Thiêu y đầu đầy mồ hôi, hận không thể mọc cánh bay qua.
Thật vất vả ra khỏi cổng thành Nam, đường lớn bên ngoài thành thưa thớt, ngựa chạy rất nhanh. Y liều mạng quất ngựa, thỉnh thoảng đuôi roi quét vào chân của mình, nhưng không có cảm giác đau. Trong đầu chợt hiện lên một cảnh tương tự, ngày đó, nàng đi chùa Tây thắp hương, y cũng liều mạng chạy đến cứu nàng thế này. Nếu lúc ấy trễ một bước, có thể cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470799/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.