*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gà - LQĐ
Đầu tháng hai, quả nhiên vết mài trên vai đã rớt xuống, trên đầu vai chỉ còn một vết màu hồng nhạt, như bạch ngọc có tỳ vết, Tịnh Thục nhìn thấy thì hơi nhíu mày.
Vết thương lành, nàng vẫn không ra cửa, mà chỉ tránh trong phòng làm một bộ áo váy màu hồng cánh sen. Nếu để Chu Lãng nhìn thấy, nhất định sẽ bị khiển trách. Y không cho phép nàng động đậy, chứ đừng nói là làm việc, thật ra thì vết thương đã khỏi từ lâu rồi. Nhưng y rất cố chấp, cho nên đến bữa tối trước canh giờ y về nhà, Tịnh Thục đều sẽ giấu đi.
Hôm nay cuối cùng đã may xong y phục, không cần phải giấu nữa, đang thưởng thức tác phẩm của mình thì y sải bước vào cửa.
"Phu quân, xem y phục ta may đẹp không?" Tịnh Thục như hiến vật quý kéo tay áo để y tới nhìn.
"Nàng mặc màu này? Hơi già dặn nhỉ." Chu Lãng lắc đầu, không quá đồng tình với ánh mắt của nàng, chợt phản ứng: "May lúc nào? Gần đây? Không phải bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt rồi mà, phải dưỡng thân chứ."
Tịnh Thục ngượng ngùng thu lại y phục, ngoan ngoãn nhận sai: "Thân thể đã tốt hơn rồi, phu quân không cho ta may, sau này ta sẽ không làm nữa."
"Khỏi hẳn rồi sao?" Chu Lãng gian xảo nhếch môi.
"Vâng, khỏi hẳn rồi, cử động mấy cũng không đau nữa." Tịnh Thục chứng minh mình không nói dối, cố ý vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470785/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.