Editor: Gà - LQĐ
Lần đón giao thừa cách đây năm năm trước, mẫu thân và đại ca vẫn còn sống, mà năm năm sau từ Tây Bắc trở về, lúc đón giao thừa đã không còn bóng dáng của họ, trong lòng Chu Lãng đau đớn bao nhiêu mấy ai có thể hiểu được. Trong đầu hiện lên giọng nói và dáng điệu của họ, vậy mà trước mắt chỉ thấy Thôi thị và các con của bà ta đang cười vui.
Tiểu nương tử níu lấy vạt áo y, khẩn cầu y dẫn nàng theo đến Từ đường, y đồng ý, thật ra thì trong lòng muốn nàng ở bên mình, suy cho cùng y cũng sợ trong bóng tối tịch mịch.
Trong Từ đường ánh đèn tỏa ra ánh sáng mờ tối, Tịnh Thục nhìn lướt qua những bài vị kia thì không dám nhìn nữa, ngồi trên bồ đoàn bên cạnh Chu Lãng, khép chặt áo khoác da chồn, co lại thành một đoàn nho nhỏ.
Chu Lãng im lặng nhìn chữ viết màu vàng kim trên bài vị: Ái thê Chu môn Chử thị Văn Tích chi vị, ái tử Chu Nguyệt chi vị.
Bất luận trong lòng có yêu thương bao nhiêu thì người cũng đã mất, còn có thể yêu ai đây?
"Lúc còn nhỏ ta rất dại, chỉ mong phụ thân không nên tới viện của nương. Bởi vì nếu ông không đến, mẫu thân sẽ ở cùng ta và đại ca, nương sẽ dẫn chúng ta đi nhảy dây, xem tuyết ngắm trăng, kể cho chúng ta nghe chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ. Nếu phụ thân tới, mẫu thân sẽ đi vào phòng trong cùng ông, cài cửa, đuổi ta và đại ca trở về phòng mình. Bây giờ suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470778/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.