Nửa đêm canh ba, tuyệt không phải là lúc để đến thăm. Lão Đào vốn không phải người gấp đến mức không kiên nhẫn nổi như vậy, lúc này lão đến, tất có nguyên do.
Đào Mặc vội vàng đứng dậy đến thính đường, chỉ thấy sắc mặt Lão Đào xám xanh, sống lưng khom xuống ngồi tại nơi đó, như là bệnh nặng vừa khỏi, không khỏi kinh ngạc: “Lão Đào? Phát sinh chuyện gì?”
Lão Đào nhìn thấy hắn, khẽ nâng tay nói: “Thiếu gia.”
Đào Mặc đi đến bên cạnh lão, thấy lão trắng bệch, huyết sắc hoàn toàn không có, khác xa với thần thái sáng láng thường ngày, càng lo lắng nói: “Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?”
Lão Đào thở dài nói: “Việc này nói rất dài, tạm thời không đề cập tới. Lần nay ta tới là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất, Giám sát Ngự sử vừa xử lý vụ án Hoàng Quảng Đức. Nhưng không đợi phán quyết từ trên xuống, Hoàng Quảng Đức đã tự sát tạ tội. Trước lúc chết, hắn có viết giấy nhận tội, đem tất cả tội lỗi ôm vào thân, nhưng Giám sát Ngự sử hình như không muốn kết án như vậy, e là còn muốn truy tra thêm nữa, quyết định tịch biên gia sản.”
Đào Mặc nhịn không được cũng thở dài.
Nói đến, hắn đối với Hoàng Quảng Đức cũng coi như thù sâu tựa biển, hôm nay nghe hắn sợ tội tự sát Đào Mặc trong sự vui mừng cũng có vài phần cảm khái. Kết cục của Hoàng Quảng Đức vừa vặn cho hắn một lời cảnh báo. Thân tại quan trường, rất dễ bị quyền thế tài phú mê hoặc, nếu vì vậy mà mất đi bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/1284781/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.