*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Người là Cố công tử?” Ngữ khí người nọ hơi hòa hoãn.
Tiếng bước chân vụn vặt từ bên trong truyền ra. Một người trung niên sắc mặt trắng bệt đi ra, nhìn hắn như bị gù bẩm sinh, lúc nhìn người thích hướng về trước quan sát, “Cố công tử, chủ nhân nhà ta đang chờ ở khách điếm.”
Hai người trong đám người kia lập tức nhường đường.
Cố Xạ nói với Đào Mặc: “Ngươi ở ngoài này chờ ta.”
Đào Mặc lo lắng nhìn y.
Trung niên nhân nói: “Bên ngoài trời nắng, chủ nhân mời Đào công tử cùng vào trong.”
Cố Xạ thấy hắn gọi họ Đào Mặc, biết đối phương tất nhiên có chuẩn bị mà đến, chỉ đành cùng Đào Mặc vào trong.
Cố Tiểu Giáp nghe thấy bốn chữ “Đại nội thị vệ” liền biết chủ nhân trong miệng trung niên nhân kia không phú thì quý, hơn nữa hắn nhìn thấy cử chỉ của người trung niên kia vô cùng giống thái giám trong cung, bởi vậy không dám làm càn, yên lặng theo vào khách điếm, đứng ngay sau lưng Cố Xạ.
Khách điếm lại được thu dọn một lần. Những bàn ghế cũ kỹ được dọn sang một bên, chỉ còn dư lại hai bàn ở giữa, một cái trải khăn bàn màu vàng, một cái trải khăn bàn màu đỏ, phân biệt rõ ràng.
Ngồi phía sau cái bàn trải khăn màu vàng là một người trung niên râu đẹp, hai mắt như móc câu, chằm chằm đánh giá Cố Xạ và Đào Mặc.
Tim Đào Mặc nhảy dựng lên, chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/1284775/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.