Cố Tiểu Giáp rốt cuộc không kềm được mà cười to lên..
Đào Mặc ngẩn ngơ nhìn hắn.
Thùng xe không có động tĩnh gì.
Cố Tiểu Giáp nói: “Ngươi thực sự nhớ công tử nhà ta muốn điên rồi.”
Đào Mặc đỏ mặt.
Cố Tiểu Giáp kéo mành, nói: “Xem, trong đó có công tử nhà ta không?”
Đào Mặc lúc đầu còn không dám nhìn, sau lại nghe bên trong thực sự một chút động tĩnh cũng không có, mới thử liếc mắt vào trong thăm dò.
Quả nhiên không có ai.
“Huyền Chi không tới?” Trong lòng hắn thất vọng không nói nên lời.
Cố Tiểu Giáp nói: “Người tuy không tới, thế nhưng…” Hắn dùng tay chỉ vào trong.
Đào Mặc ló thân vào, thấy một cái bao bằng gấm bạc, bên trong đặt một quyển trục.
Cố Tiểu Giáp đưa tay lấy nó ra, đưa cho hắn.
Đào Mặc nhận lấy, mở bao ra, chậm rãi trải rộng quyển trục —
Một Cố Xạ thanh lãnh cô ngạo sinh động trên giấy. Y đứng dưới một cây tùng, nửa nghiêng người, ánh mắt hướng về nơi này, trông rất sống động.
Đào Mặc trong thoáng chốc cảm thấy như y từ trong bức họa sống lại, đang chăm chú nhìn mình.
“Khụ, thiếu gia.” Lão Đào lấy cùi chỏ khẽ thúc thúc hắn đang đờ ra nơi đó.
Đào Mặc hoàn hồn, ngước mắt mới thấy Cố Tiểu Giáp đang ra sức nín cười.”Y, y còn nói gì nữa không?”
Cố Tiểu Giáp buông lỏng nói: “Không có.”
Đào Mặc vuốt vuốt bức họa không rời tay.
Cố Tiểu Giáp thầm nói: “Thực là không hiểu. Hơn một ngày nữa là đã thành thân rồi, còn tặng một bức họa làm gì?”
Đào Mặc nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/1284761/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.