Edit: meomoon86 
************************** 
Sắc trời bên ngoài cũng chưa toàn bộ tối đen, nhưng cũng dần dần trở nên ảm đạm. Bên trong phòng thực nghiệm mở đèn, bốn phía là một mảnh thông thấu, nhưng hoàn cảnh phía dưới vẫn khiến Tống Quân cảm thấy đáng sợ như cũ. 
Hắn tự giam mình trong phòng thực nghiệm nhỏ, không biết nên như thế nào cho phải. Cửa chống trộm của phòng thí nghiệm rất nặng nên ngăn cách với tiếng bước chân trên hành lang ở bên ngoài, hắn không biết bên ngoài có phải hay không còn có người ở, hoặc là cái kia có phải là người hay không. Hắn không có tâm tình nhìn kết quả thực nghiệm trên máy tính, hắn chỉ muốn biết bản thân bây giờ nên làm cái gì để có thể rời đi nơi này. 
Chính là rời khỏi nơi rồi thì nơi nào mới là nơi an toàn đây? Giống như ở trong kí túc xá, cái thứ kỳ quái đó liệu còn có tới gây rối hắn hay không? 
Hắn xác định mình bị ma ám, chính là ngày hôm qua Phượng Tuấn Nguyên đã nói, hắn là bị dấu hiệu. Chính là vì sao lại là hắn? Hắn từ nhỏ đến lớn, hiện nay đã tốt nghiệp đại học, còn chưa có bao giờ gặp phải chuyện này, tất cả đều xuất hiện từ khi đến nơi này học. Đến tột cùng là hắn có vấn đề ở đâu, hay là trường học này có vấn đề gì? 
Tống Quân dựa vào bên cửa sổ, cảm giác được dư âm của trời chiều ở bên ngoài,  chính là thân thể chậm chạp vì thời tiết mà ấm lại, hắn dần dần đi xuống, thẳng đến khi ngồi chồm hỗm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hon-do/2159750/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.