Vết thương trên đùi của Nhị Bảo cần được khử độc chữa trị, nếu không thân thể nó sẽ càng ngày càng yếu ớt, khó mà hoàn toàn bình phục.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Phách.
Vân Phách nói: “Nhìn ta làm gì? Các ngươi sẽ trả tiền cho ta sao?”
Tống Quân hỏi: “Vân Phách đại sư có biện pháp gì không?”
Vân Phách lại nhìn vết thương của Nhị Bảo một chút, nói: “Ngược lại không phiền toái, mang nó trở về Hồng Âm Tự để sư phụ ta hỗ trợ rút độc ra là được. Nhưng nó là một con yêu quái đơn độc. Hơn nữa chính nó còn đụng hỏng xe của ta, ta dựa vào cái gì phải giúp hắn chứ.”
Tống Quân nói: “Người xuất gia...”
“Ai!” Vân Phách cắt đứt lời của hắn, “Ta không từ bi. Ngươi im miệng! Cả nhà các ngươi đều thiếu tiền ta còn chưa có trả đấy!”
Lạc Phi lúc này mới nói: “Không phải còn có ta giúp bọn họ rồi sao?”
Vân Phách xoay người cười cười, nói với Lạc Phi: “Lạc thí chủ là Lạc thí chủ, không giống bọn họ. Nếu như là ngươi muốn nhờ, ta sẽ suy xét.”
Tống Quân nghe vậy thì lấy tay khuých một cái vào người Phượng Tuấn Nguyên.
“?” Phượng Tuấn Nguyên không hiểu nên nói, “Tôi không có tiền.”
Tống Quân nhỏ giọng nói: “Không phải bảo cậu bỏ tiền, ý tôi là cậu đi nhờ Lạc Phi một chút.”
Phượng Tuấn Nguyên nói: “Tôi có thể á?”
Tống Quân gật đầu, “Đi thử một chút đi!”
Vì vậy Phượng Tuấn Nguyên đi tới bên người Lạc Phi. Hắn kéo ống tay áo Lạc Phi, nói: “Lạc tiên sinh.”
Lạc Phi xoay đầu nhanh nhìn hắn, đưa tay lau qua mồ hôi trên trán hắn, mỉm cười nói: “Có chuyện gì?”
(Mèo: Anh Lạc Phi thật sủng anh Phượng, anh Hạ sách cặp học tập đi)
Phượng Tuấn Nguyên nói: “Có thể để cho Vân Phách đại sư mau cứu Nhị Bảo không?”
Lạc Phi cười hỏi: “Tại sao phải làm vậy?”
Thật ra, bản thân Phượng Tuấn Nguyên cũng cảm thấy Nhị Bảo thật đáng thương, dẫu sao khi đó bọn họ cũng nhìn thấy Long Tinh đem nó nhặt về, lúc đó nhìn nó rất khó chịu mà rất ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng Phượng Tuấn Nguyên không có nhiều cảm xúc phong phú như Long Tinh và Tống Quân. Hắn cũng không có nhiều tình cảm đối với Nhị Bảo.
Thấy Phượng Tuấn Nguyên không nói lời nào. Lạc Phi mê hoặc hắn: “Nếu như ta cứu hắn, ngươi sẽ đáp ơn ta thế nào đây?”
Phượng Tuấn Nguyên có chút chần chừ, quay đầu nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái.
Hạ Hoằng Thâm căn bản không có ý định cứu Nhị Bảo, hắn bảo Phượng Tuấn Nguyên: “Trở lại.”
Vì vậy, Phượng Tuấn Nguyên không nói thêm gì nữa, trở về bên người Hạ Hoằng Thâm.
Lúc này, Nhị Bảo nằm trên đất. Nó đang chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như vết thương của nó có được chữa trị hay không được chữa trị cũng không sao cả, dù sao Long Tinh cũng không cần nó.
Tống Quân thở dài, đi tới bên cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Bây giờ, bọn họ đang ở trong tầng hai thuộc tòa nhà làm việc của công viên trò chơi. Bên ngoài đang vô cùng náo nhiệt bởi tụ tập rất nhiều yêu quái, mục đích chỉ vì đến xem Lân trong truyền thuyết một cái. Nhưng bởi vì bọn họ ở trong tầng hai mãi không xuất hiện nên những yêu quái kia chỉ có thể tự biên tự diễn một trận chè chén say sưa.
Bên tai Tống Quân tràn đầy các loại âm nhạc vui sướng, phương tiện du nhạc của công viên trò chơi cũng bắt đầu vận hành.
Ngay lúc này ở chân trời xuất hiện một tiếng nổ.
Thân mình Tống Quân khẽ run, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, chỉ thấy ở nơi xa phía chân trời mơ hồ trắng bệch, ngay sau tiếng nổ là tiếng sấm cuồn cuộn phóng tới nơi này.
Long Tinh đột nhiên chạy đến bên người Tống Quân, cả hai cùng nhau nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sau đó nói một câu: “Không tốt!”
Hắn trở lại bên người Nhị Bảo, có chút lo lắng hỏi: “Ngươi có phải muốn độ kiếp hay không?”
Tống Quân bừng tỉnh. Hắn cảm thấy tiếng sấm này có chút quỷ dị khiến hắn thấy bất an, lúc này hắn mới nhớ lại khi đó Trậm Liêu độ kiếp thành tiên cũng có mười phần giống như vậy, tiếng nổ này không phải là tiếng nổ bình thường.
Quả nhiên tiếng sấm càng ngày càng gần.
Tống Quân nói: “Bảo mọi người trốn mau nếu không muốn ngộ thương!”
Lân có lôi kiếp thì những tiểu yêu bên ngoài kia có thể chịu được sao?
Thật may nơi này là tòa nhà làm việc của công viên trò chơi, Lạc Phi lập tức bảo người phát radio thông báo cho tất cả yêu quái đang ở công viên trò chơi tìm nơi né tránh không bị trúng lôi kiếp của Lân.
Vì vậy trong nháy mắt liền thấy toàn bộ công viên trò chơi rối loạn.
Vân Phách nói: “Nơi này làm sao đây? Nó ở lại chỗ này, chúng ta cũng bị tai vạ!”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ném ra ngoài.”
Nhị Bảo mở mắt ra, không bày tỏ điều gì, nó suy yếu nhìn Long Tinh một cái, trong hốc mắt có chút ướt át.
Giống như khi đó nó nằm ở trên mặt đất chờ đợi cái chết đến nhưng lại được Long Tinh đút cho một ngụm nước uống.
Long Tinh sững sờ nhìn nó.
Lúc này, Tống Quân nâng tay đụng một cái vào người Long Tinh, nói: “Ngươi sẽ không muốn nhìn thấy nó bị chết chứ?”
Long Tinh lắc đầu một cái, “Nhưng nó thiên kiếp, chúng ta lại không thể giúp nó được.”
Tống Quân nói: “Ngươi không giúp được nói nhưng có người giúp được nó, chỉ cần ngươi chịu vì nó đi cầu Hạ sư huynh.”
Long Tinh chần chờ một chút.
Tiếng sấm càng ngày càng gần, trời càng ngày càng tối như bắt đầu thiên kiếp.
Hạ Hoằng Thâm đột nhiên đi tới bên người Nhị Bảo, hắn tóm lấy gáy nó và định ném nó ra ngoài.
Nhị Bảo không giãy giụa, nó chẳng qua chỉ nhẹ nhàng “Ô” một tiếng.
Lúc này, Long Tinh xoay người quỳ xuống bên người Hạ Hoằng Thâm. Hắn kéo vạt áo của Hạ Hoằng Thâm kêu lên: “Chủ nhân!”
Hạ Hoằng Thâm lạnh mặt, hiển nhiên không vui.
Long Tinh kéo vạt áo Hạ Hoằng Thâm không thả, len lén nhìn về phía Phượng Tuấn Nguyên và Tịch Yên Linh.
Tịch Yên Linh bĩu môi một cái nhưng cô vẫn đi tới quỳ xuống bên cạnh Long Tinh, nhẹ giọng nói: “Con chó này thật đáng thương...”
Phượng Tuấn Nguyên là người cuối cùng bước tới, hắn lẻ theo chân Long Tinh quỳ xuống, nhưng không nói gì.
Hạ Hoằng Thâm trợn mắt nhìn Tống Quân một cái.
Tống Quân cười cười nói: “Mau cứu nó đi.”
Hạ Hoằng Thâm nói với bọn Long Tinh: “Đi ra đi!” Sau đó hắn ném Nhị Bảo, một tay đưa về phía Tống Quân.
Tống Quân ở trên tay hắn hóa nguyên hình. Hạ Hoằng Thâm nắm Tinh Quân và nhảy từ cửa sổ ra ngoài, bay lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Long Tinh cùng Phượng Tuấn Nguyên cũng theo sát nhảy ra ngoài.
Tịch Yên Linh đuổi kịp đến bên cửa sổ, la lớn: “Tôi không đi! Mọi người cẩn thận!” Nói xong, nàng vẫn không nhịn được lo lắng đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Sau đó nàng bắt được con sóc nhỏ vì sợ không biết trốn ở nơi nào đứng ở bên tường, đem nó chôn ở ngực mình.
Lạc Phi thấy Phượng Tuấn Nguyên đi ra ngoài, vì vậy nói: “Ta đi giúp bọn họ! ” sau đó cũng đi ra theo.
Vạn Minh Quang nói với Vân Phách: “Chúng ta cũng đi đi!”
Vân Phách liền vội vàng kéo hắn lại, “Ngươi đi xem náo nhiệt cái gì? Ngươi không sợ bị đánh hồn phi phách tán hả?”
Vạn Minh Quang lo lắng nhìn Nhị Bảo ở trên mặt đất, hắn nói với Vân Phách: “Vậy ngươi trước mau cứu nó.”
Vân Phách có chút bực mình.
Vạn Minh Quang nói: “Cầu ngươi đại sư.”
Vân Phách có chút phiền não kêu “Ai ai ai” mấy tiếng, cuối cùng nói: “Được rồi, xem như nể mặt ngươi vậy.” Hắn ngồi xuống đất và giúp Nhị Bảo xử lý vết thương ở trên đùi.
Toàn bộ yêu quái ở trong công viên trò chơi đều vội vàng tìm nơi ẩn núp, sau trận sấm này bầu trời đổ mưa như thác đổ. Kế đó là từng đạo sấm chớp rền vang thẳng tắp bổ tập trung bổ xuống phía trên khu nhà làm việc.
Quần áo toàn thân Hạ Hoằng Thâm đã ướt đẫm, hắn quơ Tinh Quân, cứ một đạo tiếng nổ lại bổ xuống một kiếm, xung quanh không ngừng có tiếng nổ đáng sợ vang lên.
Mà trong tay Long Tinh lúc này cũng nắm chặt Phượng sí lưu kim đứng tựa bên Hạ Hoằng Thâm.
Lúc này, Lạc Phi đã lên tới tầng cao nhất, hắn nói với Long Tinh: “Đem Phượng lưu đưa ta, ngươi đi xem 獜 một chút.”
Long Tinh do dự một chút, sau đó vẫn lựa chọn đem Phượng sí lưu kim giao cho Lạc Phi, còn mình thì xoay người chạy xuống lầu.
Lạc Phi dùng yêu lực kết hợp quơ Phượng sí lưu kim bổ về phía lôi kiếp dưới chân.
Hạ Hoằng Thâm lúc này vẫn còn dư sức nói chuyện với Lạc Phi: “Bản thể của ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Tinh Quân và Phượng sí lưu kim ở trong tay bọn hộ nhất thời cũng tập trung tinh thần chờ đợi đáp án của vấn đề này là gì.
Lạc Phi cười một chút, hỏi: “Ngươi không nhìn ra?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ta có thể nhìn ra, nhưng ta không nhận biết.”
Không nhận biết? Tinh Quân cùng Phượng lưu đều có chút ngây ngô, rốt cuộc là thứ gì mà ngay cả Trậm Liêu cũng nói không nhận biết chứ.
Nhưng lúc này từng từng trận tiếng nổ lại mạnh hơn một trận, hai người rốt cuộc cũng không còn thời gian để nói chuyện mà bắt đầu chuyên tâm đánh tan sấm chớp.
Long Tinh nhìn Vân Phách giúp Nhị Bảo xử trí xong vết thương, hỏi: “Độc của nó trừ hết chứ?”
Vân Phách nói: “Ở đây không có cách trừ tuyệt đối, sau này nó phải đi theo ta trở về Hồng Âm Tự một chuyến.”
Long Tinh gật đầu một cái.
Vân Phách nhanh chóng xử lý vết thương cho Nhị Bảo, Long Tinh nghe tiếng sấm dần dần yếu đi ở bên ngoài, hắn biết một trận lôi kiếp này đã đi qua, mà nếu muốn thành tiên cũng chỉ có cơ hội ngày hôm nay.
Hắn ôm lấy Nhị Bảo, nói với nó: “Ta đưa ngươi đi tầng chót, ngươi nếu như có thể thành tiên, điều này chắc hẳn đối với độc của ngươi mà nói sẽ không coi vào đâu.”
Nhưng lúc này Nhị Bảo lại lắc đầu một cái.
Long Tinh kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn bỏ qua cơ hội này sao?”
Nhị Bảo nói: “Ta muốn đi theo ngươi.”
Long Tinh có chút sững sờ nhìn nó.
Mà bên ngoài lúc này đã hoàn toàn không còn tiếng sấm, mưa như thác đổ cũng đã ngừng.
Hạ Hoằng Thâm cùng Lạc Phi từ lầu chót đi xuống, cả hai người đều ướt đẫm, hơn nữa trên người cũng có chút vết thương.
Long Tinh từng theo Hạ Hoằng Thâm độ kiếp thành tiên, hắn biết rõ độ kiếp không dễ. Khi hắn thấy Hạ Hoằng Thâm bởi vì một câu thỉnh cầu của hắn mà chịu đựng kiếp nạn như vậy, nhất thời trong lòng hắn cũng xúc động. Hắn đi tới bên người Hạ Hoằng Thâm, ôm lấy hắn cọ một cái.
Tịch Yên Linh cũng bị giật mình bắt lấy tay của Hạ Hoằng Thâm, khốc mắt nàng chảy mấy giọt nước mắt.
Hạ Hoằng Thâm sờ đầu bọn họ một cái, sau đó nói với Nhị Bảo: “Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội thành tiên.”
Nhị Bảo cảm thấy không có vấn đề, nó mở đôi mắt ướt át nhìn Long Tinh.
Về sau, sau khi Vân Phách đem Nhị Bảo mang về Hồng Âm Tự thì không có tin tức.
Hai tháng sau.
Ở phía trước ký túc xá cũ kỹ của trường Y khoa có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo Tshirt cộc tay quần jean màu xanh da trời, trên đầu hắn là một mái tóc ngắn màu trắng, nhìn rất thanh thanh sảng sảng.
Những nữ sinh đi qua xung quanh nhịn không được đều nhìn hắn. Bởi vì hắn có vẻ đẹp trai nhưng nhìn lại có chút ngơ ngác cứ một mực đứng quanh quẩn không dám đi vào ở trước tòa nhà ký túc xá.
Đột nhiên một chiếc xe hơi đậu ở bên lề đường. Lạc Phi từ trên xe bước xuống, hắn nhìn thấy người đứng trước ký túc xá là Nhị Bảo.
Hắn hỏi: “Tìm Long Tinh à?”
Nhị Bảo chần chờ một chút nhưng không trả lời.
Lạc Phi cười cười, nói với hắn: “Cùng ta vào đi thôi, Long Tinh hẳn còn chưa tan việc, chờ một chút nữa sẽ trở lại. Thân thể ngươi khỏe chưa?”
Nhị Bảo nói: “Tốt lắm.”
Vì vậy, Lạc Phi nói: “Buổi tối, ta mời khách, mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn đi, ta gọi điện thoại cho Tiểu Phượng để hỏi xem hắn muốn ăn cái gì...”-Hoàn-
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]