"Rốt cuộc ở đâu?" Sở Kiều thở dốc một hơi, vẻ mặt lo lắng.
Quyền Yến Thác dừng xe ở ven đường, đang đợi tin tức. Chuông điện thoại di động vang lên, anh trầm mặt nghe sau đó tỏ vẻ lo lắng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn thấy sự thay đổi trên mặt anh, Sở Kiều biết đã xảy ra việc gì đó.
Cúp điện thoại, Quyền Yến Thác nhíu chặt chân mày, cầm tay cô, nói, "Sở Nhạc Viện nhảy xuống biển tự sát."
"......"
Sở Kiều há miệng nhưng âm thanh trong cổ họng không thể phát ra thành lời.
"Ngồi hàng hàng, ăn Quả Quả, một mình ngươi, ta một......"
"Chị đừng lấy của em, hu hu...... chị bắt nạt em......"
"Đồ mít ướt! Nếu em còn khóc nữa, có tin là chị sẽ đánh em hay không!"
"Hu hu hu......, Kiều Kiều không khóc, chị chơi cùng em đi mà."
Bài đồng dao quanh quẩn bên tai, Sở Kiều cắn chặt môi, khóe mắt nhòe lệ.
......
Nửa tháng sau, Sở Hoành Sanh kết thúc trị liệu vật lý, có thể xuất viện. Sáng sớm, Quyền Yến Thác chạy xe tới đón, Sở Kiều cũng đi theo.
"Ba." Sở Kiều đi tới cửa sổ, dìu ông, "Chúng ta về nhà đi."
Sở Hoành Sanh nhướng mày nhìn ra ngoài phòng bệnh. Sở Kiều thấy ánh mắt của ông, nhỏ giọng nói: "Sở Nhạc Viện đã xuất ngoại, nghe nói em ấy di dân sang Pháp."
"Di dân?" Sở Hoành Sanh nhíu mày, giọng nói bực bội: "Đúng là đồ không có lương tâm, ngay cả con mình cũng bỏ."
Sở Kiều cụp mắt, năm ngón tay bên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2354077/chuong-172-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.