Editor: Lovenoo1510
Thấy người đứng trong phòng bệnh, đầu tiên Sở Nhạc Viện ngẩn người, sau đó liền thản nhiên đối mặt.
“Rốt cuộc cô đã tới.” Sở Kiều nhăn mày, giọng lo lắng. Bệnh tình của Quý Tư Phạm nặng như vậy, nhưng ngay cả thăm hỏi cô ta cũng không có.
Tạm dừng, ánh mắt Sở Kiều khẽ động, theo tầm mắt nhìn xuống dưới bụng cô ta, sau khi nhìn thấy vùng bụng bằng phẳng, thất sắc cả kinh, nói: “Cô….cô đứa bé đâu?”
Theo sự ngạc nhiên của cô, ánh mắt của Quý Tư Phạm cũng rơi trên bụng của Sở Nhạc Viện. Sau khi anh thấy phía dưới váy bằng phẳng, sắc mặt biến đổi xanh trắng.
“Không còn nữa.”
Sở Nhạc Viện giơ tay lên đặt ở bụng, bình tĩnh trả lời, “Tôi đã phá bỏ.”
Phá bỏ?!
Sở Kiều chỉ cảm thấy đầu như sắp vỡ, hoàn toàn không dám tin.
“Tại sao?” Người đàn ông bình tĩnh nhưng giọng nói vang lên đầy run rẩy, mang theo sự chất vấn tuyệt vọng.
“Tại sao?!” Sở Nhạc Viện cười hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Quý Tư Phạm: “Quý Tư Phạm, anh thật sự cho rằng tôi sẽ sinh con cho anh sao? Đúng là nực cười! Sau khi anh đã làm những chuyện đó với tôi, còn trông cậy vào tôi sinh con dưỡng cái cho anh sao? Anh đừng mơ!”
“Sở Nhạc Viện!” Gân xanh trên trán Quý Tư Phạm nổi lên, nơi sâu nhất trong mắt một màu đỏ tươi, “Đứa bé là vô tội.”
“Đương nhiên đứa bé vô tội.” Sở Nhạc Viện cười cợt nhả, “Nhưng nó là đứa bé của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2354071/chuong-172-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.