Ngày khánh thành công ty Thời Nhan đang gần đến ngày cuối cùng.
Mấy ngày nay Sở Kiều một là ở bệnh viện hai là ở công ty, buổi tối về nhà lại cùng Tô Lê lên kế hoạch cho chuyện khánh thành.
Cơm chiều cũng chỉ ăn đơn giản, Tô Lê uống một ngụm cà phê, nhíu mày nhìn chăm chú người đối diện, hỏi: "Kiều Kiều, cậu hiện tại có tính là quên ăn quên ngủ đến cả nhà cũng không trở về?"
Sở Kiều nuốt miếng cơm cuối xuống, hung hăng lườm cô ấy một cái:"Ít nói nhảm, cho cậu đi xem cái nhà xưởng kia như thế nào? Nói giá có được không?"
Nhắc tới cái này, khóe miệng Tô Lê mỉm cười cứng ngắc, nói: "Tiền trong tay chúng ta về điểm này hãy còn xa, hiện tại muốn thuê một nhà xưởng có thiết bị và điều kiện tốt, giá cao hù chết người!"
"Thiếu bao nhiêu?" Sở Kiều thu lại thức ăn nhanh, mở miệng hỏi cô ấy.
Tô Lê nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, nói thẳng: "Ít nhất một nửa, đồ đạc có thể bán hai ta cũng đã bán, tiền cũng không nhiều được như vậy!"
Nghe vậy, lông mày xinh xắn Sở Kiều gắt gao nhăn lên.
Cộc cộc cộc - -
Ngoài cửa bị người gõ vang, Sở Kiều vừa đứng dậy, liền nghe thấy giọng non nớt của trẻ con vang lên ngoài cửa, lập tức bước nhanh mở cửa ra.
"Dì Kiều Kiều."
Hàn Nhất Nặc đưa tay ôm lấy đùi của cô, làm nũng nói: “Nhất Nặc rất nhớ dì Kiều Kiều."
Sở Kiều khom lưng bế bé lên, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2354029/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.