Công nhân viên của Sở thị đình công, ngăn cản việc sát nhập vào Qúy thị.
Sở Kiều tuy mừng rỡ nhưng trọng trách trên vai lại càng nặng. Cô biết thời gian có hạn, cho dù có thể kéo dài tới mùa thu nhưng không hoàn toàn tiêu trừ hiểm họa tàng ẩn.
Quý tư phạm lúc nào cũng có thể thâu tóm, cho nên cô phải nhanh chóng tạo dựng lại Thì Nhan.
Thật may là trời cao che chở, rốt cuộ Sở Hoành Sanh cũng tỉnh lại. Chức năng nói hay tay chân cũng không có ảnh hưởng gì.
"Ba."
Lúc Sở Kiều nhìn thấy ông, kích động nước mắt rơi như mưa.
Sở Hoành Sanh dựa lưng vào đầu giường, ôm cô vào ngực: "Ba không có việc gì."
Ôm lấy người thân còn lại duy nhất này, tâm tình Sở Kiều vô cùng buồn bã. Cô chảy nước mắt nức nở nói: "Ba làm con sợ muốn chết."
Nhìn con gái khóc đỏ mắt, trong lòng Sở Hoành Sanh chua sót. Ông đã nghe Quyền Yến Thác kể chuyện mấy ngày vừa qua, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Ông không ngờ Sở Kiều lại khí phách như vậy. Vui chính là, rốt cuộc con gái của ông cũng có thể tự mình đảm đương công việc.
"Làm tốt lắm." Sở Hoành Sanh vui mừng khen ngợi cô, "Có con ở đây, ba rất an tâm."
Quyền Yến Thác đứng bên cạnh nhìn Sở Hoành Sanh bình an tỉnh lại, áp lực trong lòng cũng rơi xuống. Chỉ cần người không có việc gì thì mọi cái đều tốt đẹp cả.
Mặc dù Sở Hoành Sanh đã tỉnh nhưng bác sĩ vẫn muốn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2354014/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.