Edit:Hepc
Sở Kiều bị xe tông nằm viện, mặc dù tận lực ém tin tức, nhưng luôn có gió lùa tường.
Buổi sáng, Phạm Bồi Nghi tự mình đến bệnh viện nhìn cô, mang đến rất nhiều đồ tẩm bổ. Từ nhỏ Sở Kiều không có mẹ, lần này có mẹ chồng yêu mến, cuối cùng có thể tìm được loại tình thương đã lâu của mẹ.
"Cám ơn mẹ chồng." Nửa người trên Sở Kiều tựa vào đầu giường, tay phải không nhúc nhích được, chỉ là vết thương trên trán đã khép lại.
Cô từ từ nâng tay trái lên, ngón tay vừa muốn chạm tới cái trán vảy kết, liền bị Phạm Bồi Nghi đè tay lại.
"Đừng động."
Phạm Bồi Nghi đưa tay tém tóc rơi trên trán cô, thấy vết thương kia, không khỏi cau mày. Bà lấy túi xách móc ra một cái khăn tay tơ tằm, đắp ở đầu ngón tay lê chầm chậm nhẹ nhàng chung quanh vết sẹo của cô.
Vết thương kết vảy thì sẽ ngứa, Sở Kiều muốn lấy tay gãi.
"Không cần gãi." Phạm Bồi Nghi ngồi ở trước giường, động tác êm ái lau cho cô, dặn dò: "Bây giờ còn chưa có hết hoàn toàn, nếu lưu lại sẹo có thể sẽ khó coi."
Sở Kiều khẽ cúi thấp đầu, trái tim một mảnh chua xót. Kể từ sau khi bà ngoại qua đời, cô cũng chưa được hưởng thụ qua loại tình cảm dịu dàng này. Bây giờ mặc dù cô và ba và tốt như lúc ban đầu, nhưng ba chăm sóc, vĩnh viễn cũng không thể so sánh bằng sự tỉ mỉ của mẹ.
"Khi còn bé Sơ Nhược cũng thường bị thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353991/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.