Editor: Lovenoo1510
Kéo ghế ra ngồi xuống, khoé miệng Sở Kiều chứa đầy ý cười, nói: “Trong nhà không có chuyện gì, con trở lại xem ba thôi.”
“Ăn cơm chưa?” Đáy mắt Sở Hoành Sanh lộ ra nụ cười, giọng điệu ôn hoà.
Sở Kiều quét mắt lên trên bàn, thức ăn đã nguội. Đáy lòng cô khẽ động, rất khó chịu.
Trong nhà quá lạnh lẽo buồn tẻ, không khí nửa điểm nóng bức cũng không có.
Trên bàn còn bày hai bộ bát đũa, chia ra đặt ở vị trí của cô, còn có vị trí của Sở Nhạc Viện.
Sở Kiều cụp mắt, nói: “Chưa ăn no ạ.”
Nghe thấy lời của cô…, Sở Hoành Sanh khẽ mỉm cười, vội vàng phân phó người giúp việc hâm nóng lại đồ ăn.
Sở Kiều liếc nhìn cái ghế trống đối diện, ánh mắt tăm tối, “Nhạc viện có điện thoại tới không ạ?”
Kể từ sau khi Giang Tuyết Nhân qua đời, Sở Nhạc Viện cũng không có trở về nhà dù chỉ một lần.
Sở Hoành Sanh mím môi, ánh mắt tối xuống.
Người giúp việc đem món ăn đã hâm nóng ra, bưng trở về bàn ăn lần nữa.
“Nếm thử cái này một chút.” Sở Hoành Sanh gắp thức ăn cho cô, không muốn tiếp tục đề tài kia nữa.
Cầm đũa lên, Sở Kiều ăn một ít cùng ông, hai cha con câu được câu không trò chuyện.
………………
Tiếng pháo ngoài cửa sổ, đã bắt đầu vang từ xế chiều, đùng đùng thể hiện rõ mùi vị năm mới.
Không khí trong phòng bếp nóng như xông hơi, mùi dầu khói không ngừng.
“Phu nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353962/chuong-133-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.