Ăn cơm tối xong, Sở Kiều ngồi trên sô pha nhìn món đồ. Quyền Yến Thác tắm xong đi xuống, liếc mắt nhìn thấy liền cau mày, dáng vẻ cô rất nghiêm túc.
Anh đứng tại chỗ mỉm cười, khóe mắt lộ vẻ cưng chiều.
Khom lưng ngồi ở bên cạnh cô, Quyền Yến Thác tò mò nhìn một cái nhưng Sở Kiều lại cầm quyển sổ lên, lùi về phía sau hơi tránh ra.
"Không muốn cho anh xem?" Người đàn ông nói giọng giận dỗi, vẻ mặt mất hứng.
Sở Kiều bĩu môi, khép quyển sổ lại để bên cạnh: "Bí mật kinh doanh."
"Stop!"
Quyền Yến Thác khinh bỉ nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nhếch lên khinh miệt. Ý rất rõ ràng, em thì có cái bí mật kinh doanh gì chứ?!
Mặc dù nhìn thấy ánh mắt châm chọc của anh nhưng Sở Kiều cũng không tức giận. Bây giờ cô đã học được cách thông minh, cái loại khiêu khích vô vị này, cô không thèm chấp.
Ghế sa lon rộng rãi mềm mại, Quyền Yến Thác giơ chân lên, cả người nằm xuống. Đầu gối lên đùi sở kiều, lười biếng giơ tay chỉ chỉ lỗ tai, nói: "Ngứa ngáy."
Sở Kiều cong miệng lên, nói: "Lỗ tai ngứa sẽ phải vệ sinh sạch sẽ."
"Em làm cho anh." Công phu ăn vạ của người đàn ông luôn là số một.
Sở Kiều không có cách, ngoan ngoãn tìm hai chiếc que vệ sinh lỗ tai, để anh nằm xuống, uy hiếp nói: "Nếu lỡ tay mà bị điếc em không chịu trách nhiệm đâu nhé!"
"Điếc cũng tốt hơn, em phải chăm sóc anh cả đời!" Quyền Yến Thác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353950/chuong-130-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.