Editor: Thỏ Đần
Buổi sáng mùa đông có giá rét sương mù đều sẽ đặc biệt lạnh. Nhiệt độ xuống thấp, những hạt mưa nhỏ rơi xuống hóa thành từng mảnh băng vụn, từng mảnh lướt qua hai má, đau đớn.
Sở Nhạc Viện mở cửa xe, bước xuống, không chuẩn bị gì bất ngờ bị những bông tuyết quét qua mặt, vội vàng đưa tay ôm lấy hai má, chạy thật nhanh vào trong nhà.
Người giúp việc mở cửa giúp cô, nhỏ giọng chào: "Cô hai!"
Cô đứng trên mặt thảm ở cửa chính dậm chân một cái, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy một cái rương hành lí màu đen trước mặt.
"Mẹ." Sở Nhạc Viện mím môi, đi nhanh tới: "Sao mẹ dậy sớm thế? Không phải chúng ta đã nói rằng đợi con về rồi thu dọn sao?"
Giang Tuyết Nhân đứng dậy, cầm cổ tay hơi lộ ra lạnh như băng của cô, cười nói: "Tối hôm qua mẹ không ngủ được, nhàn rỗi không có việc gì làm liền sửa soạn lại."
Nhìn ánh mắt ửng hồng của bà, hốc mắt Sở Nhạc Viện cũng phiếm hồng theo, ảm đạm hỏi: "Nhất định phải rời đi sao?"
Người trước mặt không nói gì, khẽ gật đầu một cái. Sở Nhạc Viện cắn môi, không tiếp tục hỏi nữa, xoay người giúp bà xách rương hành lí, mang bà đi ra ngoài.
"Phu nhân." Người giúp việc từ trong nhà đuổi theo ra ngoài, trong tay đang cầm một cái mũ dạ hình tròn làm bằng lông dê, nói: "Ngoài trời có tuyết rơi, bà mang theo cái này đi."
Giang Tuyết Nhân bình thường đối với người giúp việc khá là ôn hòa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353940/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.