Sắc mặt Trì Việt âm u, lát sau anh đi tới chỗ Phùng Thiên Chân nói lúc nãy, lôi ngăn kéo đầu tiên ra, thấy bên trong là từng chiếc áo sơ mi được ủi phẳng phiu, xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề, không có lấy một nếp nhăn.
Cẩn thận lấy ra một cái, Trì Việt mặc lên người, mắt nhìn lướt qua màu sắc cùng kiểu dáng rồi thỏa mãn gật đầu. Đây là nhãn hiệu mà anh ưa thích, màu sắc và thiết kế cũng rất hợp với anh.
Không thể không thừa nhận, Phùng Thiên Chân biết tất cả các thói quen sinh hoạt hàng ngày của anh. Nhưng, anh cau mày suy nghĩ một chút, hình như anh cũng không biết là cô thích cái gì?
Vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, anh nhớ đến hình như trước kia Phùng Thiên Chân rất thích kẹp tóc, mỗi ngày lại thấy cô đeo một cái khác nhau. Mỗi khi bị cô theo đuôi hỏi: "Trì Việt, anh nhìn xem kẹp tóc của em có đẹp không?" Trì Việt luôn luôn lạnh nhạt gật đầu một cái, sau đó thấy cô cười rất vui vẻ. Thực ra thì anh cũng không có quan tâm.
Hôm nay nhớ lại những hình ảnh này đều rất mơ hồ. Lửa giận trong lòng Trì Việt dần dần tản đi, cảm thấy có chút tiếc nuối bởi vì anh không thể nhớ nổi dáng vẻ Phùng Thiên Chân những lúc như vậy?
Trước kia cô ấy luôn mỉm cười với anh nhưng anh chưa từng để trong lòng. Nhưng bây giờ, đã lâu anh không thấy Phùng Thiên Chân cười với anh nữa, rồi lại đặc biệt nhớ đến dáng vẻ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353933/chuong-126-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.