Editor: Hepc
Phòng họp rộng rãi sáng ngời, lúc này đã an tĩnh lại, những người không có nhiệm vụ cũng rời đi.
Sở Hoành Sanh ngồi ở trong ghế xoay màu đen, nhíu mày nhìn về phía người bên cạnh, kinh ngạc sau một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng, "Con biết chuyện gì rồi?"
Nếu hôm nay làm như vậy, Quyền Yến Thác dự liệu được ông sẽ hỏi như thế, anh cũng không muốn giấu giếm, nói đúng sự thật: "Con xem qua di thư rồi."
Nghe vậy, Sở Hoành Sanh ngồi dậy, trong nháy mắt lo lắng, "Sở Kiều cũng xem qua?"
"Không có!"
Quyền Yến Thác nhìn đến cảm xúc nóng nảy của ông, vội vàng giải thích: "Một mình con xem, cô ấy cũng không biết chuyện gì."
Nghe được anh nói, Sở Hoành Sanh mới thở phào nhẹ nhõm, "Con thấy ở đâu?"
"Đồn cảnh sát."
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, chuyện cho tới bây giờ, anh chỉ có thể nói ra toàn bộ chuyện lúc trước, "Lúc trước Sở Kiều hoài nghi nguyên nhân cái chết của mẹ mình, cho nên con đi điều tra tài liệu một chút, có lẽ là nội dung sai, dù sao chúng con cho là......"
Anh không có nói tiếp, cảm thấy có chút khó giãy bày.
Nghe được anh nói, rốt cuộc Sở Hoành Sanh hoàn toàn hiểu nguyên nhân, khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười khổ.
"Ba!" Trong lòng Quyền Yến Thác có cảm giác khó chịu, không nhịn được mở miệng, lại bị ông giơ tay ngăn lại.
"A Thác," Đôi mắt Sở Hoành Sanh thâm thúy rơi vào trên mặt của anh, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353867/chuong-107-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.