Mắt cô sáng lên, giờ khắc này khóe miệng cô cười nở rộ, giống như mang theo dòng điện cường đại, trong nháy mắt đánh tới trái tim Quyền Yến Thác. Giây phút đó đầu anh trống không, sau đó huyết dịch cả người đều sôi trào.
Môi hôn xuống, kèm theo gặm cắn. Vẻ mặt cuồng nhiệt lửa nóng, giống như muốn đốt cháy Sở Kiều hoàn toàn.
Cô ngẩng đầu lên, cổ trắng nõn kéo ra đường cong tuyệt đẹp. Quyền Yến Thác cúi đầu, môi mỏng hôn lên cần cổ của cô.
Sở Kiều nhắm mắt lại, miệng phát ra tiếng vỡ vụn.
Người dưới thân mềm mại không xương, trán Quyền Yến Thác rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, bởi vì cô mềm mại mà gần như điên cuồng.
Sở Kiều thuận theo nằm ở dưới thân của anh, thở thật thấp, hồi phục tiếng tim đập nhiễu loạn.
Lòng bàn tay của cô để vào ngực anh, thấy tim anh nhảy lên từng trận kịch liệt, thống nhất cùng với tần số của cô.
Một lớp dục vọng tản đi, nhưng cũng không có thể dập tắt đáy lòng cháy bỏng của người đàn ông. Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm ánh mắt long lanh đưa tình của người phía dưới, hận không thể hé miệng nuốt cô xuống, như vậy anh cũng sẽ tỉnh tâm!
......
Ở công ty gặp khó khăn, về nhà cũng lạnh lẽo. Gần đây cảm xúc của Sở Nhạc Viện rớt xuống ngàn trượng, từ nhỏ đến lớn cô ta cũng không có chịu qua loại ngăn trở này, trong lòng khổ sở, chỉ có chính cô ta hiểu.
Những ngày qua Sở Kiều toàn lực ứng phó mua sản phẩm mới, trong lòng cô ta có nghi ngờ, cũng muốn mượn cơ hội này tranh một chuyến, nhưng lại cảm giác trong lòng không nỡ.
Từ công ty đi ra, cô ta không có trở về nhà mình, mà là lái xe trở lại nhà mẹ.
Đậu xe xong, người giúp việc mở cổng ra, cười nói: "Nhị tiểu thư cô đã về."
Nhị tiểu thư?
Bây giờ Sở Nhạc Viện nghe sự xưng hô này liền cau mày, giọng khó chịu: "Mẹ tôi đâu?"
"Ở trên lầu."
Người giúp việc tiện tay đóng cửa lại, "Cậu cô tới."
Cậu cũng tới. Sở Nhạc Viện bỏ ví da trong tay, cất bước đi lên lầu.
Trong phòng ngủ trên lầu, Giang Tuyết Nhân đứng ở ban công, sắc mặt trắng bệch. Ba của Giang Hổ nhìn thấy cảm xúc bà ta xuống thấp, quan tâm hỏi bà ta: "Em gái, gần đây sắc mặt em không tốt lắm! Tiểu Hổ cùng vợ nó mới từ nước ngoài trở về, còn cố ý mua tổ yến cho em, mấy ngày nữa anh kêu tụi nó đưa tới."
Tâm tư Giang Tuyết Nhân không ở nơi này, cười qua loa lấy lệ.
Bà ta thở dài, đột nhiên mở miệng, nói: "Anh, chuyện năm đó, có lẽ có người phát hiện cái gì rồi?"
"À?" Ba của Giang Hổ ngẩn ra, vẻ mặt khẩn trương hỏi bà ta, "Người nào phát hiện? Hoành Sanh sao?"
"Không phải!"
Giang Tuyết Nhân lắc đầu một cái, khẳng định nói: "Hoành Sanh không phát hiện."
Nghe được lời của bà ta..., ba của Giang Hổ không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, ngược lại an ủi bà ta: "Em à, có phải gần đây em không thoải mái hay không, cho nên suy nghĩ lung tung! Chuyện này đều đã qua lâu rồi, sẽ không ai biết đâu!"
Không có người biết sao?" Ánh mắt Giang Tuyết Nhân tối xuống, mất hồn nói: "Mà từ đầu đến cuối em cũng không thể quên đi!"
Bà ta nhẹ nhàng nhếch môi, hốc mắt không nhịn được chua xót.
"Tuyết Nhân!" Ba của Giang Hổ đưa tay vỗ vỗ bả vai của bà ta, an ủi bà ta: "Bây giờ em mới là nữ chủ nhân của nhà họ Sở, không cần luôn suy nghĩ chuyện này, đừng quên em còn phải vì Kiều Kiều* mà suy tính!"
Kiều Kiều* ý nghĩa là con gái cưng, cháu gái cưng, ý chỉ Sở Nhạc Viện, Giang Tuyến Nhân tâm cơ đến nổi lấy tên Kiều của Sở Kiều đặt riêng cho Sở Nhạc Viện, ngụ ý Sở Nhạc Viện là người con gái duy nhất trong nhà ko ai có thể thay thế được.
"Hơn nữa chuyện kia không phải là lỗi của chúng ta......"
Ba của Giang Hổ còn mở miệng, mắt liếc thấy người đi tới, lập tức câm miệng.
"Cậu ơi ——"
Sở Nhạc Viện kêu ông ta một tiếng, lại thấy vẻ mặt của mẹ mình và ông ta quái dị, hồ nghi nói: "Hai người nói cái gì vậy?"
"Không có gì, " Giang Hổ cười đi tới, ánh mắt ôn hòa, "Buổi sáng cậu đi câu cá, lúc này còn sống, buổi trưa cậu sẽ trổ tài, con chờ xem!"
Đang khi nói chuyện, ông ta vén tay áo lên xuống lầu, đi tới phòng bếp.
"Mẹ, " Sở Nhạc Viện thấy mẹ mình cúi đầu, đôi mày thanh tú nhíu lại, "Sao mẹ khóc?"
"Không có!" Giang Tuyết Nhân quay đầu đi né tránh, cười nói: "Bên ngoài gió lớn, không cẩn thận có hạt cát thổi vào trong mắt."
"Con xem một chút." Sở Nhạc Viện đưa tay quay mặt bà ta lại, hướng trong ánh mắt bà ta thổi một hơi.
"Khá hơn chút nào không?"
Trái tim Giang Tuyết Nhân ấm áp, đưa tay ôm cô ta vào trong ngực, dịu dàng nói: "Kiều Kiều, con phải thật tốt, mẹ mới có thể yên tâm."
"Con rất khỏe, " Sở Nhạc Viện mím môi cười cười, đôi tay vòng chắc bả vai của bà ta, làm nũng nói: "Mẹ cũng phải thật tốt, sống lâu trăm tuổi!"
Giang Tuyết Nhân kéo cô ta đến bên giường ngồi xuống, đưa tay sờ sờ đầu của cô ta, nói: "Gần đây con gầy quá, có phải có cái gì chuyện tình không vui hay không?"
Lời này làm Sở Nhạc Viện chán nản thở dài, cúi gằm đầu, "Kể từ lúc Sở Kiều trở về, ba đối với chị ấy tốt hơn so với con! Mẹ, con thật sự ghét chị ấy!"
Giang Tuyết Nhân cau mày, trầm giọng nói: "Con không thể nói như vậy, như thế nào đi nữa cô ấy cũng là chị của con. Ba con hi vọng chị m các con có thể cùng hòa thuận ờ chung!"
Sở Nhạc Viện cắn môi, cả người ngã ở trên giường, khóe mắt lướt qua vẻ tàn khốc. Ở chung hòa thuận? Phải thế nào mới hòa thuận, mỗi lần thấy Sở Kiều, cô ta sẽ khó dằn lòng lại!
"Kiều Kiều!"
Giang Tuyết Nhân khẽ vuốt ve cái trán của cô ta, nghĩ đến chuyện khác, vẻ mặt trầm xuống, "Con đã kết hôn lâu như vậy, sao vẫn không có động tĩnh? Con nói thật cho mẹ, có phải các con ngừa thai hay không?"
"Không có?" Giang Tuyết Nhân mím môi, đưa tay kéo cô ta đến bên cạnh, nói: "Vậy tại sao con không có mang thai?"
"Con cũng không biết." Ánh mắt Sở Nhạc Viện ảm đạm, "Con đi bệnh viện kiểm tra qua, bác sĩ nói thân thể con không có vấn đề."
Mắt thấy bộ dáng con gái mình đáng thương, Giang Tuyết Nhân không nhịn được đau lòng, vội vàng hòa hoãn giọng nói, "Không thành vấn đề là tốt rồi, vợ chồng là như vậy, kết hôn mấy năm không có đứa bé cũng là bình thường! Chỉ là mẹ quan tâm các con, không phải tạo áp lực cho con, chúng ta không nóng nảy!"
Ôm eo mẹ mình, Sở Nhạc Viện nép ở trong ngực bà ta, trong lòng cảm thấy uất ức.
Bình thường sao? Trong lòng cô tarõ ràng, một chút cũng không bình thường như vậy đâu!
Lúc mới vừa kết hôn cô ta cũng cho là thời cơ không tới, cho nên vẫn không có mang thai. Nhưng sau đó cô ta dần dần phát giác, mỗi lần Quý Tư Phạm chọn ngày, đều là kỳ an toàn của cô ta, cô phải làm thế nào mang thai đây?!
Khóe miệng Sở Nhạc Viện dâng lên nụ cười khổ sở, lòng cũng lấp đầy mất mác. Mỗi lần Quý Tư Phạm thấy em bé đáng yêu của người ta đều sẽ mất hồn hồi lâu, nhưng anh ta tình nguyện hâm mộ người khác, cũng trăm phương ngàn kế không muốn đứa bé!
Thật ra thì không phải anh ta không muốn, chỉ là không muốn có đứa bé với mình!
Hừ!
Khóe mắt Sở Nhạc Viện thoáng qua lạnh lẽo, Cô ta biết ở trong lòng của Quý Tư Phạm còn cất giấu cái gì, nhưng cô ta không cách nào đi sâu vào đáy lòng của anh ta lau đi bóng dáng người kia.
Cho nên Sở Kiều, tôi phải làm thế nào ở chung hòa thuận với chị đây?!
Ăn cơm trưa xong, thư ký đang cầm lịch hành trình đi vào báo cáo, "Kiều tổng, nửa giờ sau có buổi họp các phòng. Ba giờ chiều, cô còn có hẹn. 4 giờ, sẽ có khách hàng cầm hàng mẫu tới đây......"
"Hội nghị tôi sẽ tham gia theo thường lệ, những thứ khác tất cả đều hủy bỏ cho tôi!"
Sở Kiều không ngẩng đầu, bình tĩnh phân phó thư ký làm việc.
Thư ký cầm bút lên, xếp lại mấy hạng mục phía sau.
"Chuyện kêu anh theo dõi như thế nào rồi?"
"Tôi vẫn theo sát, chiều hôm qua tổng quản lý Sở gặp qua người phụ trách của Isa, gặp mặt nửa giờ sau mới rời khỏi."
Sở Kiều để bút trong tay xuống, cười gật đầu một cái, nói: "Biết, anh đi làm việc đi."
Thư ký xoay người rời đi.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói sáng, Sở Kiều ngửa đầu nhìn sang, vạn dặm không có bóng mây. Tâm tình của cô cũng rộng mở trong sáng theo.
Tầng phòng làm việc của Quý thị, người đàn ông ngồi ngay ngắn ở trước bàn, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm tài liệu mở ra ở trước mặt.
Điện thoại trên bàn vang lên, "Tổng giám đốc, cô Sở ở tập đoàn Sở thị muốn gặp anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]