Editor: Hepc
"Yên tâm." Quyền Yến Thác nhếch môi, sắc mặt nghiêm túc, "Anh đồng ý chuyện của em, khẳng định làm tốt cho em."
Sở Kiều không tiếp tục hỏi, xét thấy biểu hiện trong khoảng thời gian này của anh, những lời này có độ tin cậy rất cao.
Nghĩ đến Đâu, nụ cười ở khóe miệng Sở Kiều không khép được, "Anh nói xem Đâu thông minh tinh nghịch như vậy, rốt cuộc di truyền người nào?"
Hai tay Quyền Yến Thác nắm tay lái, vẻ mặt ôn hòa, "Đều giống hết." (ý nói giống cả hai người Lăng Cận Dương và Đồng Niệm)
"Chắc em không biết, " Quyền Yến Thác lắc đầu một cái, trên mặt xẹt qua một tia đồng tình, "Những năm này Cận Dương, làm thế nào đều bị ‘em gái’ bảo bối kia của cậu ta hành hạ?!"
"Niệm Niệm rất hành hạ sao?" đối với chuyện đã qua của bọn họ Sở Kiều cũng không hiểu rõ.
"Không hành hạ?!" Quyền Yến Thác rề môi, nghĩ thầm cũng chính là Lăng Cận Dương, nếu như đổi thành người đàn ông khác, đoán chừng đã sớm hộc máu!
Quyền Yến Thác quay đầu nhìn người bên cạnh, cười một tiếng thật thấp, chế nhạo nói: "Bà xã, sức lực của em khi hành hạ, cùng Đồng Niệm thật đúng là liều mạng!" (ý là so sánh SK hành hạ QYT với ĐN hành hạ LCD mà hành hạ này theo nghĩa bóng á nha)
"Hứ ——"
Sở Kiều trừng anh, lòng hơi giận.
Xe lái xuống núi, ý nghĩ của Quyền Yến Thác dân trào, đột nhiên hỏi người bên cạnh, "Tên của em, tại sao gọi là Sở Kiều?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353836/chuong-102-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.