Edit: Hepc
Ngoài cửa sổ mưa lúc lớn lúc nhỏ, lòng Sở Kiều bình thản, vẻ mặt chuyên chú vẽ gần hoàn thành bức tranh.
Ở giữa dừng lại thật lâu, dường như cô cho rằng cả đời này vẽ không được. Nhưng tối nay, vào giờ phút này, trong lòng cô bình thản, bức vẽ này rốt cuộc ở dưới ngòi bút của cô đã hoàn thành.
Lái xe từ biệt thự ra ngoài, sắc mặt Quyền Yến Thác không tốt. Thậm chí anh không cho người đi tra, mơ hồ có thể đoán được Hạ Yên Nhiên đang ở nơi nào.
Triển Bằng lái xe đi theo sau xe anh, mắt thấy phương hướng anh lái, đầu quả tim thắt lại một cái, hình như cũng ý thức được là chỗ nào.
Ban đêm trời mưa, trong công viên không có một người. Đèn đường mờ mờ chiếu xuống, chiếu ra giọt mưa dày đặc, từng vòng nước mưa nhỏ xuống trên mặt đất rồi bắn lên.
Quyền Yến Thác che dù đi vào trong, bước chân trầm ổn. Anh đi tới cây đại thụ kia, quả nhiên thấy có bóng dáng co rúc ở trên đất, chân trái bó thạch cao rõ ràng.
"Hạ Yên Nhiên!"
Người phía trước tức giận hét lên, người ngồi ở dưới tàng cây ngẩng đầu lên, nước mưa theo mặt của cô ta chảy xuống, "Em biết anh sẽ đến mà."
Quyền Yến Thác bình tĩnh nhưng vẻ mặt lo lắng, đây là lần đầu tiên anh tức giận như vậy. Trong ấn tượng của anh, từ đầu cho tới bây giờ Hạ Yên Nhiên sẽ không làm chuyện bốc đồng như thế!
Hạ Yên Nhiên cười, buồn bã nói: "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353830/chuong-101-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.