Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Bà ngoại chỉ có thể ôm cô, ôm cô vào lòng thật chặt. Nước mắt bà rơi đầy trên gò má, không thể phản bác một lời nào.
Cho đến bây giờ, bọn họ luôn cho rằng mẹ cô mất vì bệnh, trời cao không thương xót bà ấy, nhưng hóa ra nguyên nhân chẳng phải như vậy ư?!
Mặc dù nắm được chứng cứ của chuyện này nhưng người cũng không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, cùng lắm chỉ là tòa án lương tâm mà thôi.
May mà Sở Kiều đã trưởng thành. Cô nở một nụ cười hờ hững. Pháp luật không thể trừng phạt món nợ lương tâm nhưng vẫn còn cách khác để bắt kẻ thù phải trả!
Buổi trình diễn thời trang của Mộ Luyến đã bước đến giai đoạn đếm ngược, Sở Kiều chỉ còn chưa xác định được chủ đề của bộ đồ cuối cùng mà thôi, nhưng do đây là phần căng thẳng nhất, cô muốn biến nó thành trường phái riêng để không rơi vào khuôn sáo cũ.
Đêm đã khuya, trong hành lang cực kỳ yên tĩnh. Hàn Thu Dương xử lý mọi thứ xong xuôi, thấy đèn phòng làm việc của Sở Kiều còn sáng, anh liền đẩy cửa bước vào.
"Sao còn chưa về?”
Anh đẩy cửa ra, bàn làm việc không có ai nhưng lại có tiếng người phát ra: “Em ở đây.”
Hàn Thu Dương nhíu mày, cất bước về phía có động tĩnh. Sở Kiều đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào bàn làm việc, tay cầm một lon bia, đầu ngẩng nhìn anh: “Anh cũng tăng ca à?”
"Ừ." Hàn Thu Dương đặt áo khoác trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353791/chuong-93-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.