Chương trước
Chương sau
Editor: Ngọc Diễm Hepc.

Sở Kiều mở cửa ra, lui về phía sau một bước, nép người sang bên cạnh, nói: “Mời vào.”

Người đứng ngoài cửa, mím môi cười cười, xách theo túi da đi vào, “Cám ơn.”

Hạ Yên Nhiên đứng ở trước cửa, quan sát bố trí chung quanh, nụ cười đáy mắt càng thêm thâm thúy.

“Hạ tổng, “ Sở Kiều trở tay đóng cửa lại, hồ nghi hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Nghe được lời của cô..., Hạ Yên Nhiên quay đầu đi, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, “Thật xin lỗi, tôi không phải tìm cô.”

Sở Kiều ngẩn người, hai mắt đen nhánh thoáng qua một tia kinh ngạc.

Người đàn ông trên sô pha đứng lên, đi tới bên này. Ánh mắt của anh rơi vào trên mặt Hạ Yên Nhiên, mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

“Mới vừa rồi em đi quanh đây, nhớ tới anh có sổ tay liên lạc bạn học, cho nên tới xem một chút.” Hạ Yên Nhiên xoay người, mặt đối mặt nhìn Quyền Yến Thác, giọng nói tự nhiên.

Ánh mắt của Hạ Yên Nhiên không coi ai ra gì, Sở Kiều thấy rõ ràng. Nhớ tới lần trước ở quán cơm riêng, cô ta cũng là như vậy nhìn anh chằm chằm.

Quyền Yến Thác theo bản năng nhíu mày, nhìn sắc mặt của Sở Kiều, thấy ánh mắt cô yên tĩnh, anh mới mở miệng, “Anh đặt ở trong thư phòng, em lên đây đi.”

Anh xoay người đi lên lầu, môi mỏng trầm xuống.

Nghe vậy, Hạ Yên Nhiên cười một tiếng thật thấp, hướng về phía Sở Kiều gật đầu một cái, cất bước đi theo lên lầu hai.

Nhìn bóng lưng một trước một sau lên lầu kia, sóng mắt Sở Kiều khẽ dao động, đáy mắt dần ảm đạm. Giữa bọn họ khi mở miệng, thậm chí ngay cả gọi cũng không có, trực tiếp anh em tương xứng, loại giọng điệu này, cho dù ai cũng có thể hiểu là quan hệ không tầm thường.

Sở Kiều đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không có nhúc nhích, cau mày suy ngẫm. Cho đến chuông cửa lần nữa vang lên.

Lần này, thật là đưa đồ ăn.

Cô cầm hộp đồ ăn vào phòng bếp, đặt ở trên bàn. Tiện tay rót hai ly trà, cô do dự nghĩ, vào cửa coi như khách, có muốn đưa lên cho bọn họ hay không đây?

Bưng khay trà ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn không có đi.

Sở Kiều đặt ly trà ở một bên, lấy ra mấy cái dĩa, đổ hộp thức ăn bên trong ra, sắp xếp lên bàn.

Thư phòng trên lầu, cửa chính mở ra.

Quyền Yến Thác từ trên giá sách tìm ra một quyển vở màu xanh dương, đưa cho người đối diện: “Em cần cái này phải không?”

“Ừ.” Hạ Yên Nhiên nhận lấy vở trong tay anh, mở ra nhìn một chút, cười nói: “Em không biết bản gốc để ở nơi nào, tìm thật lâu cũng không có tìm được.”

“Yên Nhiên, “ Ánh mắt Quyền Yến Thác trầm trầm, môi mỏng nói, “Em tìm anh, chính là vì cái này?”

Nhẹ nhàng khép vở lại, Hạ Yên Nhiên ngước mắt theo dõi anh, gương mặt thoáng qua vẻ kỳ quái. Cô mở túi da, lấy cái hộp nhung tơ màu đen bên trong ra, đưa đến trước mặt của anh, “Quà sinh nhật.”

Con ngươi Quyền Yến Thác híp một cái, đưa tay nhận lấy quà tặng. Anh không hề mở ra, trực tiếp đặt ở trên bàn sách, nói: “Cám ơn.”

Liếc thấy động tác của anh, ánh mắt Hạ Yên Nhiên u ám, môi đỏ mọng nhấp nhẹ, nói: “Không muốn mở ra xem một chút?”

Người đàn ông thở dài, mắt quét qua cái hộp kia, trầm giọng nói: “Còn muốn xem sao? Khẳng định là khuy tay áo.”

Hạ Yên Nhiên cúi đầu cười khẽ, đáy mắt vẻ dịu dàng xuống, “Em cảm thấy được khuy tay áo này thích hợp với anh! Anh có phải không thích hay không, vậy sang năm em không tặng.”

Quyền Yến Thác cụp mắt, không trả lời lời của cô..., chỉ vào bản gốc nói: “Cái này cho em sử dụng, số điện thoại bên trong anh đều có giữ.”

“Tốt.” Hạ Yên Nhiên mở ví da ra, bỏ vở vào.

Khóe mắt dư quang, liếc thấy trên bàn đặt hòm thủy tinh, ánh mắt Hạ Yên Nhiên ảm đạm xuống,.

Hồi lâu, Quyền Yến Thác ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của cô ta, hỏi “Còn có việc sao?”

Còn có việc sao?

Chẳng bao lâu sau, giữa anh và cô ta, lời có thể nói, vậy mà chỉ còn dư lại câu này sao?!

Hình như, kể từ khi ba qua đời, bọn họ dọn ra đại viện*, mẹ bắt đầu uống thuốc tự sát, anh và cô ta lời có thể nói, lại càng ngày càng ít đi.

*Đại viện: khu vực có nhiều hộ gia đình sinh sống

Hạ Yên Nhiên hơi cúi đầu, ánh mắt chán nản. Cô còn nhớ rõ, đêm đó mẹ bị đưa vào phòng cứu cấp, cô ta khóc hỏi anh: “Chúng ta phải làm sao?”

Khi đó anh nói: “Yên Nhiên, mẹ em không thể nào thỏa hiệp.”

Mấy năm qua, Hạ Yên Nhiên cũng thấy rõ ràng, mẹ thật sẽ không thỏa hiệp.

Sắp xếp tất cả món ăn ra bàn, Sở Kiều bỏ từng cái một vào lò vi sóng đun nóng. Cô đứng ở trước bàn, ánh mắt có chút lơ mơ.

Trong cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cô từ phòng bếp đi ra, vừa vặn thấy bọn họ đi xuống lầu.

“Đã tìm được đồ chưa?” Khóe miệng Sở Kiều khẽ cười, vẻ mặt tự nhiên hỏi bọn họ.

Quyền Yến Thác gật đầu một cái, đôi tay cắm ở trong túi, “Tìm được rồi.”

Đi tới bên cạnh anh, ánh mắt Sở Kiều nhìn lướt trên mặt anh, giơ tay lên hướng phòng ăn chỉ, “Hạ tổng, ở lại cùng nhau ăn cơm chứ?”

Lời nói Sở Kiều thuần túy là mời, nửa điểm dối trá cũng không có.

Hạ Yên Nhiên quay đầu, chỉ thấy trên bàn ăn bày hai cái chén, hai đôi đũa, đáy mắt sắc bén đột nhiên âm trầm xuống.

Hai tay xuôi bên người hung hăng nắm chặt, bên môi cô ta chứa đựng nụ cười, nụ cười kia cũng không để trong mắt, “Không cần! Tôi mạo muội tới, quấy rầy nhiều.”

Dứt lời, cô ta xoay người, đi thẳng ra ngoài.

Quyền Yến Thác đã vượt lên trước một bước đuổi theo, không cho Sở Kiều đi ra ngoài.

Anh cố ý ngăn cản, Sở Kiều tự nhiên biết. Cô cũng không có so đo, xoay người trở lại phòng ăn, kéo ghế ra ngồi xuống.

Thức ăn trên bàn còn bốc hơi nóng, đôi tay Sở Kiều chống cằm, chờ anh trở về cùng nhau ăn.

Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Quyền Yến Thác ngồi xuống ờ bên người cô, thấy cô không động, hỏi “Thế nào không ăn?”

“Chờ anh đó.” Sở Kiều mở trừng hai mắt, cầm đũa lên gắp. Thức ăn hôm nay mùi vị không tệ, nhẹ không dầu mở, món ăn này cô ăn mấy lần rồi, cảm thấy rất tốt.

Người đàn ông bên cạnh, bưng chén cơm, ăn một miếng một miếng, không nhìn ra điều khác thường gì.

Sở Kiều cắn chiếc đũa, thử hỏi anh: “Anh và Hạ tổng, các người rất thân sao?”

Động tác nhai của Quyền Yến Thác dừng lại, con ngươi hai mắt u ám, “Ừ, chúng ta trong một viện lớn lên.”

“A, “ Sở Kiều dùng chiếc đũa chọc cơm trong chén, lại hỏi một câu, “Cô ấy...... Còn ở trong đại viện?”

Cô chỉ đi qua nhà chính mấy lần, đối với hoàn cảnh nơi đây chưa quen thuộc.

“Không còn ở đó.” Quyền Yến Thác cúi đầu, đường cong cằm căng thẳng lẫm liệt, “Dọn đi đã lâu rồi.”

“Ồ!”

Sở Kiều lại đáp lời, không tiếp tục hỏi. Cô cầm đũa lên ăn cơm, chung quy lại cảm thấy, bữa cơm này không có muốn ăn.

Ăn cơm xong, Sở Kiều y như cũ phụ trách rửa chén. Nặn nước rửa chén ra quá nhiều, cô trượt tay, cái đĩa rơi trên mặt đất, “Pằng” một tiếng bể vụn.

“Cô không sao chứ?”

Quyền Yến Thác chạy xuống lầu, một tay kéo cô từ trong đống mảnh vỡ ra, lấy tay mình cầm cây chổi lên dọn dẹp sạch sẽ, “Để cho cô rửa chén, cô thường thường làm bể vụn, những thứ bát đĩa của chúng ta, còn có thể hợp là một cặp sao?”

“Tôi cũng không phải là cố ý.” Sở Kiều quệt miệng, bất mãn nói nhỏ. Không phải bể mấy cái đĩa sao? Anh cũng không phải là không có tiền, hẹp hòi!

Dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, Quyền Yến Thác cầm đồ vật đỗ vỡ, hung hăng nhìn cô chằm chằm, nói: “Đúng, cô không phải là cố ý sao? Nếu như cô cố ý, hai ta sẽ phải lấy tay nắm cơm ăn.”

“Phốc......”

Sở Kiều không nhịn được cười phun, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, “Tại sao lúc nào cũng là tôi rửa, cũng không phải là một mình tôi ăn! Tối nay anh rửa!”

Cô hả hê ngước cằm nhỏ, xoay người chạy lên lầu.

Đôi tay Quyền Yến Thác dính nước rửa, không thể đưa tay tóm cô. Anh cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng cô chạy xa, phẫn hận nghĩ, người phụ nữ này hếch mũi lên mặt à!

Mở khóa vòi nước, anh rửa sạch sẽ nước rửa chén ở hai tay. Thấy bồn chén trong bếp, mày kiếm nhăn nhăn, vẫn là ngoan ngoãn cầm lên, rửa sạch từng cái một.

Trong phòng bếp ánh sáng nhu hòa, anh rửa chén, vẻ mặt dần dần yên tĩnh lại.

Trộm đi trở lại trên lầu, Sở Kiều tiến vào phòng tắm đi tắm, bồn tắm cô để đầy nước, thoải mái nằm vào trong ngâm.

Tối hôm qua ngủ ở trong lều trên núi, tuy nói mới mẻ, nhưng dù sao cũng quá cứng. Hơn nữa ngày hôm qua leo núi hơn sáu giờ, buổi tối còn kịch liệt vận động, Sở Kiều cảm thấy, mình không có mệt mỏi ngất đi thật coi như là có tiến bộ!

Nước ấm áp ngập qua toàn thân, cảm giác khó chịu trong thân thể chậm rãi buôn giãn. Sở Kiều dựa vào bồn tắm gối đầu, vừa lòng híp mắt, điện thoại di động đặt ở bên trên đột nhiên ong ong vang.

Cô trượt màn ảnh ra, thấy là một số xa lạ, hồ nghi nghe: “A lô?”

“Là tôi!”

Giọng nữ trong điện thoại chói tai, Sở Kiều trầm mặt muốn cắt đứt.

“Chớ cúp ——” điện thoại đầu kia, đôi mày thanh tú của Sở Nhạc Viện nhíu chặt, giọng điệu không vui: “Đừng cho là tôi nguyện ý gọi điện thoại cho chị!”

Sở Kiều mím môi, giận tái mặt: “Tôi không muốn nghe cô nói nhảm.”

Đối phương khẽ hừ một tiếng, nhưng bận tâm điều muốn nói phía sau, không dám so đo, “Ba nói để cho tôi đưa cho chị một vật. Sáng mai chín giờ, chúng ta gặp mặt ở Lam Điều.”

Bụp ——

Sở Nhạc Viện cúp điện thoại, hầm hừ tức giận vùi ở trên giường.

Quý Tư Phạm đẩy cửa đi vào, liền nhìn đến người trên giường, đang ôm chặc gối phát tiết.

“Như thế nào?” Anh đi tới hỏi, ánh mắt ôn hòa.

Một tay lấy gối ôm trong tay hung hăng bỏ qua, Sở Nhạc Viện cắn môi, giọng căm hận nói: “Đều là Sở Kiều a! Ba không phải là để cho em đi gặp cô ấy, đưa cho cô ấy một cái dây chuyền giống nhau như đúc với em.”

Quý Tư Phạm đưa tay ôm cô ta vào trong ngực, cười nói: “Một sợi dây chuyền thôi mà.”

“Dĩ nhiên không phải một sợi dây chuyền!” Sắc mặt Sở Nhạc Viện chuyển biến, ánh mắt hung ác, “Ba nói qua, dây chuyền là của hồi môn! Hôm nay cho cô ấy giống như em, điều này nói rõ cái gì à? Nói rõ trong lòng ba vẫn có cô ấy!”

Hết chương 60.1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.