Khu căn hộ cao cấp trong nội thành, Bích Thuỷ Lan Uyển, cơ sở vật chất môi trường đều rất tốt.
Trong một căn phòng ở lầu mười tám, trang trí xa hoa tinh xảo. Quý Tư Phạm ngồi trên sô pha, an ủi người đang khóc lóc kể lể trong điện thoại, giọng nói dịu dàng: “Nhạc Viện, mặt vẫn còn sưng sao?”
“Còn một chút.” Giọng nói Sở Nhạc Viện khàn khàn, uất ức nói: “Sáng mai anh đến thăm em nhé.”
“Được.” Quý Tư Phạm giơ tay lên xoa xoa chân mày mệt mỏi, đáy mắt vẻ mặt không nhìn ra chút phập phồng nào. Anh ta nói trấn an mấy câu, rồi tắt điện thoại di động.
Đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa qua loa, Quý Tư Phạm mặc quần áo ngủ màu đen đi vào phòng làm việc. Anh ta mở đèn bàn lên, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống đầy đất.
Anh ta ngồi bên trong ghế xoay, tay kẹp một điếu thuốc, nhưng không hút.
Khói thuốc lượn lờ vuốt ve ngón tay thon dài của người đàn ông, bộp một tiếp, bị anh ta quăng sang bên cạnh.
Cầm điện thoại trên bàn lên, Quý Tư Phạm thuần thục ấn một dãy số.
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại, giọng nói rất thấp: “Tốt lắm.”
Giây lát, điện thoại tắt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ trong như nước, yên tĩnh an nhàn.
Quý Tư Phạm đứng lên, đi tới trước tủ sắt bên cạnh bàn đọc sách, ấn một dãy mật mã, hộc tủ mở ra. Anh ta lấy ra một gối ôm màu hồng, là một con heo nhỏ có cái mũi đáng yêu.
Phía dưới gối ôm còn có một bức vẽ, Quý Tư Phạm thận trọng cầm lên, là bức tranh chân dung được phác hoạ bằng chì, có da có thịt.
Cô rất có thiên phú, lần đầu tiên Quý Tư Phạm nhìn thấy cô, đã biết.
Trên đời này, bất kỳ vật gì đều có khả năng có thể bị vượt qua, bị tước đoạt, chỉ có thiên phú, là vĩnh viễn.
Cầm lấy bức vẽ kia, Quý Tư Phạm trở lại ghế xoay ngồi xuống, anh ta tắt đèn trên bàn đi, chỉ còn lại ánh trăng màu bạc.
Ngửa ra sau ghế xoay, Quý Tư Phạm giơ bức vẽ kia ra trước mắt, môi mỏng nâng lên một độ cong dịu dàng.
Đêm lạnh như nước.
Nhưng lại không lạnh bằng sự tuyệt vọng trong lòng anh ta.
………..
Một đêm này, ngủ không được tốt lắm. Sở Kiều chưa từng cùng giường với đàn ông xa lạ, hơn nữa người đàn ông này còn để cho cô rất chán ghét.
Cả đêm này, cô mơ mơ màng màng, căn bản giống như không ngủ. Buổi sáng ngủ dậy cô ngáp liên tục.
Cô ngủ không ngon như vạậy, Quyền Yến Thác có thể tốt hơn sao? Tướng ngủ của Sở Kiều, trước anh đã sớm được lĩnh giáo qua một lần, tối qua anh cũng ngủ không yên, luôn phải giành chăn với cô.
“Cô đi đâu?”
Sở Kiều nhanh chóng rửa mặt ổn thoả, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này, “Đi làm.”
“Đi làm?” Quyền Yến Thác chọn một cái áo sơ mi màu đen mặc vào người, mỉm cười hỏi cô: “Chủ nhật cũng đi làm.”
“Làm thêm giờ.” Sở Kiểu đáp lời, âm thầm oán trách: Trái lại không nhất định phải làm thêm giờ, chỉ chủ yếu là né tránh anh thôi.
“Phòng làm việc của các cô có mấy người?” Anh mặc xong áo sơ mi, lại lựa ra một chiếc quần tây cùng bộ mặc vào.
Sở Kiều cúi đầu, không nhìn anh, chỉ cảm thấy lung túng. Biến thái! Mặc quần áo còn phải để người khác nhìn.
“Ba.”
Quyền Yến Thác ăn mặc chỉnh tề đi tới, đứng lại ở trước mắt cô: “Ba người mà cũng dám cùng tôi nói muốn làm thêm giờ, vậy công ty tôi 3000 người, thì phải làm sao?”
Rõ ràng là lấy lớn hiếp nhỏ! Ba người thì sao? 3000 người không phải cũng bắt đầu từ ba người sao? Stop!
“Cùng tôi về nhà.” Quyền Yến Thác thu thập xong, cầm chìa khoá xe lên đi ra ngoài.
Sở Kiều ngẩn người, bước nhanh đuổi theo anh: “Về nhà? Về nhà nào?”
“Nhà chính!” Quyền Yến Thác cũng thật sự không giấu giếm, nói đúng sự thật: “Bà nội muốn gặp cô!”
Dứt lời, hai mắt sắc bén của anh quét qua mặt cô, con ngươi sa sầm. Bà nội đối với cô, hình như thật sự rất thích.
Sở Kiều cúi gằm đầu, chán nản nói: “Có thể không đi được không?”
Người đàn ông đi phía trước dừng bước một chút, cũng không nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, làm Sở Kiều cảm thấy sợ hãi, vạn bất dắc dĩ cầm áo khoác lên, đi theo anh ra cửa.
Chiếc Hummer màu đen chạy một đường, xe lái vào đường cấm kia, hai hàng ngô đồng bên đường thẳng tắp cao lớn. Sở Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đại khái có thể đoán được cục diện cô sẽ phải đối mặt.
Lái xe vào trong đình viện, sau khi Quyền Yến Thác tắt máy, lôi kéo Sở Kiều xuống xe. Anh quét mắt nhìn người bên cạnh, thấy sắc mặt cô coi như bình thường, gần tới trước cửa, đột nhiên anh hỏi một câu, “Cô mặc quần đủ dày chứ?”
Quyền Yến Thác cười cười, cũng không vạch trần, dắt tay cô sải bước đi vào.
Nếu nói không khẩn trương, Sở Kiều còn chưa tới cảnh giới đó. Cô nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi.
“Bà nội.” Quyền Yến Thác ngoan ngoãn mở miệng gọi người, đồng thời đem người bên cạnh, ôm bằng một tay.
Bà cụ Quyền trước quét mắt nhìn hai người, ánh mắt thâm thuý sắc bén, thấy vậy Sở Kiều âm thầm phát lạnh. Mặc dù biết bà nội vô cùng tốt, nhưng ánh mắt nhìn cô thì vẫn có tác dụng uy hiếp như cũ.
“Vì sao cô lại tới đây?” Bà cụ còn chưa lên tiếng, Phạm Bồi Nghi đã mở miệng trước. Nhìn thấy con trai mang theo Sở Kiều trở lại, sắc mặt bà đại biến.
Vẻ mặt Quyền Yến Thác như thường, không nhìn ra phập phồng quá lớn, “Mang về cho mọi người nhìn một chút.”
“Nhìn cái gì?” Phạm Bồi Nghi ý thức được có gì đó không đúng, cau mày nói.
“Chúng con lấy chứng nhận rồi.” Tác phong làm việc của anh, tính toán chuyện tốt, xưa nay đều không dài dòng dây dưa.
“Chứng nhận gì?”
Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm người bên cạnh, rồi từ từ thu hồi tay đặt ở trên eo của cô, ngồi thẳng vào sô pha, “Giấy chứng nhận kết hôn.”
“Cái gì——”
Phạm Bồi Nghi khiếp sợ, không dám tin nhìn con trai, hỏi: “Người nào đồng ý cho con lấy chứng nhận? Chuyện lớn như vậy, tại sao con không thương lượng với trong nhà?”
“Thương lượng cái gì?” Hai chân của Quyền Yến Thác vắt lên nhau, ánh mắt thâm thuý dừng ở trên mặt mẹ: “Hôn sự này không phải là mọi người định sao? Con theo ý của mọi người, có vấn đề gì sao?!”
Phạm Bồi Nghi bị anh làm tức giận không thốt nên lời, sắc mặt trắng bệch.
“Tốt lắm.” Rốt cuộc bà cụ cũng lên tiếng, thói quen cường thế: “Ta còn ngồi ở chỗ này! Lăn tăn cái gì?”
Bà cụ che chở tiểu bối, mọi người đều rõ ràng.
Phạm Bồi Nghi trầm mặt, ánh mắt bắn về phía Sở Kiều, mang theo tức giận không nhỏ. Lúc trước bà chọn trúng Sở Kiều, nhưng thời điểm kia vốn tưởng cô là một người khéo léo nghe lời, ai biết thế nhưng lại to gan lớn mật như vậy chứ? Người con dâu như vậy, bà làm sao dám muốn!
“Lấy chứng nhận thật rồi hả?” Bà cụ hỏi, ánh mắt lại trực tiếp nhìn chằm chằm Sở Kiều.
Môi đỏ của Sở Kiều mím nhẹ, gật đầu một cái, nói: “Lĩnh rồi.”
Giọng điệu có vẻ hoà hoãn, Phạm Bồi Nghi nghiêm mặt, chất vấn: “Sao lại lấy được? Hộ khẩu đang ở trong nhà mà?”
Quyền Yến Thác tiếp nhận trả lời, bình tĩnh: “Tìm anh rể.”
Phạm Bồi Nghi tức giận kêu lên một tiếng a! Thì ra những đứa nhỏ này đều cùng hợp lại làm bà tức giận!
Bà dựa vào ghế sô pha, thở hổn hển đến rơi nước mắt, thật sự là bị chọc tức không nhẹ. Con trai không nghe lời, con gái con rể nhưng lại đi giúp một tay, chuyện lớn như vậy, đều không có ai nói trước với cái người làm mẹ như bà này một tiếng!
“Mẹ!” Phạm Bồi Nghi lau nước mắt, tức giận nói: “Mẹ phải quản giáo mấy đứa nhỏ! Một đám này, nào có để cha mẹ nó chúng con vào trong mắt đâu? Muốn đào hôn liền bỏ chạy, làm chúng ta mất hết mặt mũi! Hiện tại quay đầu trở lại, lại đi lấy giấy kết hôn, đây cũng quá là hoang đường rồi!”
Lời này mặc dù có hàm chứa sự tức giận, nhưng rốt cuộc cũng có mấy phần đạo lý.
Bà cụ đứng lên, thân thể thẳng tắp, ánh mắt của bà nhìn rất bình thản, nhưng lại làm Sở Kiều thấy kinh hãi, áy náy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của bà.
Trên sô pha, Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm từng biểu tình nhỏ nhất trên mặt bà cụ, môi mỏng khẽ nhếch lên. Ở nhà này, lời của bà nội tuyệt đối là nhất ngôn cửu đỉnh, ngay cả anh phạm sai lầm cũng đều phải chịu phạt, huống chi là Sở Kiều đây?
(Nhất Ngôn Cửu Đỉnh: Một lời nói ra có sức nặng như chín cái đỉnh, khó thay đổi.)
Nha đầu này không phải là mạnh miệng sao? Anh thật sự là muốn nhìn một chút, hôm nay cô phải làm thế nào để thoát thân đây!
“Vì sao phải trốn hôn?” Bà cụ đột nhiên mở miệng, không giận mà uy.
Sở Kiều cúi đầu, không dám giấu diếm: “Không muốn kết hôn ạ.”
“Vậy tại sao lại đi lấy chứng nhận?”
“Bị anh ấy uy hiếp.”
Bà cụ chau mày, bên trong tầm mắt rơi vào người Sở Kiều. Hồi lâu, bà đột nhiên giơ gậy trong tay lên, vung về phía cô.
“A——”
Mắt thấy gậy đánh tới, Sở Kiều bị sợ đến mức kêu lên. Lần trước cô đã từng thấy bà cụ dùng cái đó đánh Quyền Yến Thác, nên trong lòng có sợ hãi.
Cô hốt hoảng tránh sang bên cạnh, nhưng lại cảm thấy bả vai nặng xuống, gậy đã rơi vào trên vai trái của cô.
“Kêu cái gì?” Bà cụ cau mày, “Nhìn chút tiền đồ của con này!”
Sở Kiều cắn môi, bị sợ đến trán cũng đổ mồ hôi. Cô còn tưởng lần này đánh tới, là muốn bể đầu chảy máu!
Nếu bà cụ động thủ, ai cũng không dám dính vào.
Nhưng gậy chỉ rơi vào vai của Sở Kiều, cũng không có động tác nào nữa.
Tròng mắt đen của Quyền Yến Thác híp lại một cái, nghi ngờ trong lòng dần tăng. Hôm nay bà cụ như thế nào vậy, nhìn không ra sắc mặt thay đổi.
“Cháu dâu nhà họ Quyền, phải có sức mạnh, không thể không có tiền đồ được!” Bà cụ thu hồi gậy, xoay người ngồi vào ghế sô pha.
Đưa tay ngăn lời của bà lại………, vẻ mặt bà cụ yên tĩnh, lộ ra uy nghiêm: “Ý tứ ban đầu của các con, cũng không phải là muốn cho chúng nó kết hôn sao? Hôm nay đánh bậy đánh bạ, chuyện cũng xong rồi. Chuyện lúc trước, xoá bỏ!”
Lần này không chỉ có Phạm Bồi Nghi giật mình, mà ngay cả Quyền Yến Thác cũng thấy kinh ngạc. Anh vốn cho là, Sở Kiều nhất định sẽ bị phạt quỳ là không tránh được, làm sao bà nội lại có thể không phạt gì cả?!
Bà cụ uống một hớp trà, mắt nhìn chằm chằm đôi chân thon dài xinh đẹp của Sở Kiều, cảnh cáo nói: “Sở Kiều, con nghe kỹ cho bà, về sau còn dám có loại chuyện chạy trốn như vậy, bà nhất định sẽ cắt đứt chân của con!”
Sở Kiều cúi đầu, đứng thẳng tắp. Lời của bà nội thật lợi hại, nhưng cô nghe thấy cũng không tức giận, thậm chí còn cảm thấy thân thiết.
Người giúp việc chạy chậm tới, nói: “Cụ bà, ông chủ mời cô Sở đến phòng làm việc.”
“Cái gì mà cô Sở.” Bà cụ cau mày, phân phó nói: “Về sau phải gọi là mợ trẻ.”
“Vâng.” Người giúp việc vội vàng gật đầu tiếp nhận.
Sở Kiều lúng túng đứng tại chỗ, gương mặt hơi đỏ lên.
“Con đi đi.” Bà cụ quét mắt nhìn Sở Kiều, coi như đặc xá cho cô.
Nghe vậy, Sở Kiều lập tức xoay người, đi theo người giúp việc lên phòng làm việc trên lầu.
Đợi cô rời đi, cuối cùng Phạm Bồi Nghi cũng thuận miệng tức giận, bày ra tư thái bà mẹ chồng: “Cửa hôn nhân này mẹ không đồng ý.”
Quyền Yến Thác tựa vào ghế sô pha, cũng không tức giận. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía mẹ, nhẹ nhàng hỏi bà: “Mẹ, người là mẹ lựa chọn, con cưới vào cửa cho mẹ, làm sao mẹ lại thay đổi?”
“Biết rõ còn hỏi.” Phạm Bồi Nghi trầm mặt, giọng căm hận nói: “Ban đầu chọn cô ta, là mẹ nhìn trúng cô ta có xuất thân trong sạch, nghĩ người như vậy gả vào nhà, cũng sẽ không gặp phải tai vạ gì, đại sự như đính hôn cũng dám bỏ trốn, người như vậy sao có thể làm con dâu nhà họ Quyền đây?”
“Không thể cũng phải làm.” Quyền Yến Thác bất đắc dĩ nhún vai, căn bản không ghi nợ: “Bây giờ mẹ mới nói, đã quá muộn rồi.”
Trong mắt anh là sự lạnh nhạt, Phạm Bồi Nghi đau lòng, vành mắt đỏ ửng hỏi anh: “A Thác, con vẫn còn trách mẹ đúng không! Khuôn mặt của con cả ngày đều lạnh nhạt, chính là trách mẹ ban đầu chia rẽ con cùng………”
“Tất cả im miệng cho tôi!”
Bà cụ lên tiếng, sắc mặt trầm xuống, “Chuyện đã qua, không cho phép người nào nhắc lại!”
Phạm Bồi Nghi trầm mặc, ánh mắt lộ ra sự bi thương.
Trên mặt Quyền Yến Thác không có biểu cảm gì, nhưng nắm ngón tay xuôi bên người lại giật giật. Giây lát, anh quét mắt về phòng làm việc trên lầu hai, nhìn thấy người giúp việc một mình lui ra ngoài, Sở Kiều vẫn còn ở lại bên trong.
Ngoài cửa lớn, đi tới hai người. Mặc dù là sóng vai, nhưng nhìn ra không có bao nhiêu thân thiết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]