Editor: Lovenoo1510
Lúc Đồng Niệm chạy tới, Sở Kiều đang ngồi một mình ở ven đường, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng đến đỏ bừng. Cô muốn nặn ra một nụ cười, lại phát giác hai má cứng ngắc, hoàn toàn không nhúc nhích được.
“Chuyện gì xảy ra?” Đồng Niệm đem khăn quàng cổ xuống cho cô quấn, hỏi thử.
Sở Kiều cúi thấp đầu, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Mình không có nhà để về……….”
Lời của cô………, khiến đáy lòng Đồng Niệm như bị nhéo một cái, đưa tay ôm cô vào lòng, dẫn cô về nhà.
Lần đầu tiên Sở Kiều tới chỗ của cô, diện tích phòng không lớn, bố trí rất ấm áp. Trong phòng có một con chó nhỏ, nhìn rất đáng yêu, nhưng cô không thích, nên né xa nó.
Đồng Niệm đối với cô đặc biệt nhiệt tình, bưng trà rót nước, chăm sóc tỉ mỉ. Có lúc, duyên phận giữa người với người đặt biệt kỳ diệu. Trong đêm gió lạnh hây hẩy như vậy, nội tâm thê lương của Sở Kiều lại ấm áp, chính là cái người bạn mà cô gặp mặt cũng không tính là nhiều lắm này mang đến.
Đồng Niệm từ phòng bếp bưng ra một ly nước nóng, vội vàng để vào tay cô, cười hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”
Nhấp một ngụm nước nóng, đôi tay đông cứng của Sở Kiều từ từ hồi phục lại, cô mím môi lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa.”
Công phu rất nhanh, Đồng Niệm đã nấu xong, gọi cô tới ăn. Cạnh bàn ăn không lớn, hai người bọn họ ngồi đối mặt với nhau, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353602/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.