Một chiếc xe màu đen chạy một mình giữa đại lộ thênh thang. Hai hàng ngô đồng nước Pháp thẳng tắp bên đường, gió nhẹ lướt qua, lá cây vang lên xào xạc.
Sở Kiều ngồi ở ghế sau, không khỏi len lén nhìn quanh. Con đường này cô chưa từng được đi qua, bình thường cũng coi như là cấm đường, không có giấy thông hành thì không có thể đi vào, chứ đừng nói là nhìn ngó xung quanh.
Không gian trước mắt ngày càng rộng mở, tường bao bọc bên ngoài quanh co mà rộng lớn đầy khí thế. Lúc xe hơi đen chạy qua cổng, cô thấy rõ có người đứng gác.
Sở Kiều chưa từng tới nơi như thế này, chỉ từng thấy qua TV. May là cô có chuẩn bị tinh thần trước, mấy ngày trước có nghe ba kể, lúc ông cụ họ Quyền còn trẻ đã từng cầm súng lãnh binh, chiến công nổi bật.
Đến trước một biệt thự thanh tịnh, tài xế dừng xe, mở cửa, cung kính mởi: “ Cô Sở, mời xuống xe.”
Sở Kiều xách ví da ra ngoài, theo người nọ đi vào biệt thự.
Cảm giác đầu tiên khi cô đến đây là một nơi cổ kính thú vị, trong thanh lịch có trang nghiêm.
Trên sô pha trong phòng kha, có một bà cụ ngồi thẳng lưng ngay ngắn, tóc hoa râm sáng bóng, cặp mắt nội liễm rạng rỡ lấp lánh, đáy mắt thâm thúy đáy mắt dường như muốn hút người ta vào đấy.
Sở Kiều tự nhận chưa từng sợ ai, hôm nay cô đứng trước mật bà cụ lại không kìm được đứng thẳng người, cúi thấp đầu, toàn thân rùng mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353551/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.