Thời Sênh mà nổi điên lên thì sao có thể nhịn được.
Người thiếu chút nữa bị rơi trúng đầu là bản cô nương đó.
Bản cô nương còn chưa tức giận, vậy mà ả còn dám ngang ngược.
Không thể nhịn!
Thời Sênh tay chống nạnh, bắt đầu trả đòn, “Các người cãi nhau, đập đồ làm rơi trúng người khác mà còn đòi mình có lý, mặt mũi lớn lắm đúng không. Có bản lĩnh cãi nhau, có bản lĩnh thì bóp chết hắn, loại đàn ông ra ngoài nuôi tiểu tam thì lấy về làm cái gì hả?”
[…] Ký chủ, sao giờ ngay cả người qua đường Giáp cũng bị cô xúi giục thế này?
Người phụ nữ kia sửng sốt một hồi lâu, sau đó liền giơ tay đẩy một cái bồn hoa nữa rơi xuống, nện trên đường vỡ tan tành.
Ả chỉ vào Thời Sênh, sắc mặt dữ tợn, “Giỏi, mày chính là con hồ ly tinh đó đúng không? Chúng mày giỏi lắm, giờ còn dám tìm tới tận nhà tao? Xem hôm nay tao có đánh chết con hồ ly tinh như mày không.”
Người phụ nữ nhìn xung quanh một vòng, phỏng chừng là tìm đồ vật gì đó, cuối cùng ả cầm lấy một cái chổi, chỉ cán chổi vào Thời Sênh, “Tiểu hồ ly tinh, mày chờ đó cho bà, đừng có chạy, xem hôm nay bà có đánh chết tiểu yêu tinh như mày không.”
Thời Sênh: “…” Cô cùng ả đần độn này nói cái quỷ gì thế?
Có thể là vừa xuyên qua nên chưa dùng được đầu óc của bản thân nên cũng bị ngu một tí!
Thời Sênh vỗ đầu, ánh mắt nhìn về phía đám người bên kia cũng đang tập trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/507002/chuong-1259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.