Tịnh Trần đưa Liễu Tử Yên ra khỏi Hoàng thành, có người bên ngoài tiếp ứng.
“Ngươi định làm gì…” Hai mắt Liễu Tử Yên đỏ bừng, nắm chặt lấy tay Tịnh Trần, “Ngươi đã đồng ý với bọn chúng cái gì?”
“Không có gì, chỉ là giúp đỡ một việc thôi. Nàng đi trước với họ, ta sẽ mau chóng quay về.” Tịnh Trần vuốt nhẹ trán của Liễu Tử Yên, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn tồn.
“Không…” Liễu Tử Yên lắc đầu, sao bọn họ có thể dễ dàng thả người đi như thế chứ? “Không phải ngươi nói sẽ chăm sóc tốt cho ta sao? Ngươi không thể đi.”
Tịnh Trần lộ ra vẻ khó xử, đầu ngón tay hắn lướt tới chóp mũi Liễu Tử Yên, “Thực xin lỗi.”
Liễu Tử Yên ngửi được một mùi hương rất nhạt. Ả còn chưa kịp nghĩ ra đó là mùi gì thì ý thức đã tan rã.
Tịnh Trần bế người lên xe ngựa, đút một viên thuốc màu đen vào miệng ả, chắc chắn thuốc đã được nuốt xuống rồi mới nói với hộ vệ bên cạnh, “Sau khi nàng tỉnh lại thì sẽ không nhớ gì nữa cả, đi thôi.”
“Công tử.” Hộ vệ cực kỳ bi phẫn, “Nàng ta chưa từng cho ngài sắc mặt vui vẻ bao giờ, ngài hà tất…”
“Thời gian của ta cũng không còn nhiều lắm, không có gì đáng để ý.” Tịnh Trần nhìn về phương xa, “Còn coi ta là công tử của ngươi thì hãy nghe lời ta nói.”
Trong hốc mắt của hộ vệ có nước đảo quanh, cuối cùng hắn cắn răng một cái, đánh xe ngựa rời đi.
…
Mùng sáu tháng tám, thích hợp cưới gả.
Thời Sênh mặc một thân váy cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506997/chuong-1254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.