Liễu Tử Yên vừa khỏe lại liền đi tìm Sở Lạc, nhưng Sở Lạc không gặp ả.
Ả đứng bên ngoài Lạc Vương phủ tận mấy ngày cũng không gặp được người.
Tịnh Trần là một nam nhân có trách nhiệm, tuy rằng không phải lúc nào cũng đi theo Liễu Tử Yên, nhưng ngày nào cũng tới đón ả.
Đùng đùng đoàng…
Tiếng sấm vang lên ở phía chân trời, trong chớp mắt liền đổ mưa ào ào, Liễu Tử Yên đứng trong mưa, nhìn chằm chằm về phía Lạc Vương phủ.
“Lạc Vương sẽ không gặp nàng đâu, về đi.” Giọng Tịnh Trần bị tiếng mưa át đi.
Liễu Tử Yên vẫn đứng im, Tịnh Trần cũng đứng như thế một lát rồi mới đưa tay kéo ả.
Tay vừa đụng vào Liễu Tử Yên đã bị ả đẩy ra, “Cút ngay.”
Nếu không phải tại hắn, tại sao giờ Sở Lạc thậm chí còn chẳng gặp mình?
Nếu không phải tại hắn, sao giờ mình sẽ biến thành cái dạng này?
Tịnh Trần bị đẩy đến lảo đảo, hộ vệ ở đằng xa xông lên đỡ hắn, cả giận nói, “Công tử, ngài quản nàng ta làm gì? Chuyện này cũng chẳng phải do ngài sai. Liễu tiểu thư, phiền cô rõ ràng một chút, công tử của chúng ta cũng là người bị hại.”
Lúc ấy, là nàng ta tự nhiên xuất hiện trên phố, còn mời công tử đi ăn cơm.
Công tử chưa nói gì, vậy mà nàng ta còn không biết xấu hổ trút giận lên công tử.
Tịnh Trần lắc đầu với hộ vệ, tiếp tục nói, “Liễu cô nương, việc đã tới nước này…”
“Ngươi cút đi!” Liễu Tử Yên chỉ về một phương hướng, trên mặt xuất hiện vẻ hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506995/chuong-1252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.