Trò hay như thế, sao Thời Sênh có thể không đi xem được chứ?
Thời Sênh đi rất chậm rãi, lúc tới nơi thì tửu lâu đã bị người của Sở Lạc vây lại.
Cô đứng trong đám người nên không biết cảnh tượng bên trong thế nào, nhưng bên trong đang truyền ra tiếng đánh nhau, phỏng chừng là sự đã thành rồi.
Không bao lâu sau, Sở Lạc từ trong đi ra, mặt trầm như nước, không thấy Liễu Tử Yên.
Tầm mắt hắn rơi xuống người Thời Sênh, dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên rút đao của thị vệ bên cạnh, chém thẳng xuống chỗ cô.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp!
Nam chính đại nhân, ngươi nói đạo lý chút nha.
Ông chỉ đi uống trà, không hề làm gì Liễu Tử Yên, ngươi gϊếŧ ông làm cái quái gì?
Đây là ngươi tự đưa mình tới cửa, không đánh thì thật hổ thẹn rồi.
Mọi người chỉ thấy Lạc Vương đột nhiên xông về phía Dung Vương, sau đó những gì xảy ra lại nằm ngoài dự đoán của họ.
Sao cuối cùng lại trở thành Lạc Vương bị đánh thế này?
Thời Sênh xách Sở Lạc từ trên mặt đất lên: “Lạc Vương gia, Bản vương không phải đã nói với ngươi rồi sao, việc này Bản vương cũng chỉ là kéo dài thời gian một tí, ngươi đem toàn bộ giá trị thù hận trút lên đầu Bản vương là hơi quá đáng rồi đấy nhé!”
Mắt Sở Lạc đỏ ngầu, rít từng tiếng qua kẽ răng, “Nếu ngươi đã biết, vì sao còn ngăn cản?”
Thời Sênh cười nhạo, “Ngươi sẽ đi ngăn cản địch nhân của ngươi bị người ta đưa lên giường sao? Bản vương không có trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506993/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.