“Đừng động đậy.” Thời Sênh cúi đầu nhìn người nằm dưới thân mình.
Kỳ Uyên định đẩy tay cô ra, nhưng nhìn vào mắt cô rồi lại không dám nhúc nhích nữa.
Độ lay động của xe ngựa dần dần ổn định trở lại.
“Bệ hạ, Bệ hạ, ngài không sao chứ?” Giọng Đơn Minh vang lên phía bên ngoài xe.
Đồng thời còn có tiếng của ám vệ Ất, ám vệ Giáp nữa, “Điện hạ, ngài đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng nhúc nhích… Các ngươi đần mặt ra đó làm gì, mau kéo xe ngựa lên.”
“Ngươi quát cái gì hả, bản tướng quân còn không biết chắc?”
“Ngươi biết? Ngươi biết thì sẽ không khiến Bệ hạ nhà ngươi thành cái dạng này.”
“Ý của ngươi là tất cả đều là lỗi của bản tướng quân sao? Nếu không phải các ngươi đột nhiên xuất hiện, sao người của ta lại đi tấn công xe ngựa chứ?”
“Chúng ta là ám vệ, không đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ nghênh ngang xuất hiện chắc?”
Bên ngoài là tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Thời Sênh cạn lời, lũ ngu si đần độn này.
Điên gặp khùng còn muốn so xem ai điên khùng hơn.
Thời Sênh cúi đầu nhìn, khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Kỳ Uyên không dám động, hắn chỉ cần động nhẹ một chút là độ lay động của xe ngựa sẽ mạnh thêm. Vì thế lúc này hắn chỉ có thể nhìn đi chỗ khác, lảng tránh ánh mắt của Thời Sênh.
“Sợ không?”
Tay Kỳ Uyên đặt bên eo Thời Sênh hơi siết lại một chút.
“Đừng sợ.”
Kỳ Uyên trừng mắt, ai sợ.
Hắn chỉ…
Có một số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506989/chuong-1246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.