“Ông, hôm nay cháu thi được hạng nhất đấy.”
“Thật không? Để ông xem… Ừ, không tệ…”
Vừa đi vào biệt thự đã nghe thấy giọng của Ngôn Tung, Ngôn Luật cúi đầu đi vào.
“Tiểu Luật.” Giọng của ông nội đột nhiên vang lên, Ngôn Luật chỉ có thể tiến về phía bên đó.
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng chào một câu, “Ông.”
Ba hắn cũng đang ngồi ở phòng khách, vừa nhìn thấy hắn cả thân bẩn thỉu thì quát lên, “Sao lại thế này? Còn về với cái bộ dạng này, tao cho mày đi học là để học tập chứ không phải cho mày đánh nhau.”
Ngôn Luật đứng đó, cúi đầu, tóc xõa xuống che đi cảm xúc trong mắt hắn, những chuyện này hắn đã trải qua nhiều rồi, chẳng có gì đáng để ý cả.
Ánh mắt hắn nhìn tới Ngôn Tung, nó ôm bài thi, ngồi bên cạnh cười đểu đầy đắc ý.
Không cần nghĩ cũng biết trong đầu nó đang nghĩ gì.
“Nói chuyện, câm rồi à?” Ba hắn cực tức giận.
“Nói cái gì?”Ngôn Luật ngẩng đầu lên.
Ba hắn giơ tay tát lên mặt hắn một cái thật kêu, toàn bộ không gian đều an tĩnh lại.
Âm thanh quát tháo lại vang lên, “Mày nhìn xem giờ mày đang có cái bộ dạng gì? Em trai mày bao nhiêu lần thi cử đứng hạn nhất, còn mày thì sao? Cả ngày chẳng khác nào tên côn đồ, bảng điểm của mày đâu?”
“Ném rồi.”
Ông Ngôn tức giận tới đỏ mặt tía tai, “Tiểu Tung, lần này nó thi được bao nhiêu điểm.”
“Anh ấy không tham gia thi.” Ngôn Tung trả lời với vẻ mặt ngoan ngoãn.
Ngôn Luật lạnh lùng nhìn hắn một cái. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506889/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.