Thời Sênh tan lớp, Ngôn Luật vẫn còn đang chờ ở bên ngoài.
“Cô giáo.” Hắn cười gọi cô.
Thời Sênh quay đầu lại nhìn lớp học, một đám học sinh đang thò đầu ra nhìn, cô vừa quay lại, bọn chúng lập tức rụt vào.
“Cậu không đi học à?” Thời Sênh đi tới trước mặt Ngôn Luật.
“Em nhớ cô.”
Thời Sênh: “…” Câu này ngầm chỉ là, bởi vì hắn nhớ cô nên mới không đi học sao?
Ngôn Luật đưa cái hộp lúc nãy cho cô, “Cái này cho cô giáo.”
Cái hộp không lớn, đóng gói rất đẹp, Thời Sênh đưa giáo án trong tay cho hắn, Ngôn Luật lập tức nhận lấy.
Thời Sênh mở hộp ra, bên trong là mấy cái bánh ngọt mang theo mùi hương ngào ngạt.
“Cô giáo thử ăn xem, tự tay em làm đấy.” Ngôn Luật nhìn cô đầy chờ mong.
Thời Sênh: “…”
Thích mấy món bánh ngọt là bệnh gì?
Thời Sênh lấy một miếng rất nhỏ ra, một miếng đút gọn vào miệng, bánh vừa vào đã tan, không quá ngọt, đầu tiên là vị trái cây, sau đó lại có vị sữa, ăn rất ngon.
“Cô giáo, không thích sao?” Thấy Thời Sênh im lặng, Ngôn Luật tưởng cô không thích.
Thời Sênh khép cái hộp lại: “Rất ngon.”
“Vậy sao cô không ăn nữa?”
“Trước mặt thiên hạ, ăn cái beep gì, về nhà.” Thời Sênh tức giận trừng mắt với hắn.
Ngôn Luật thì ước giá như tất cả mọi người đều biết mối quan hệ không bình thường giữa hai người, nhưng Thời Sênh đã nói thế, hắn cũng không tiện mở miệng phản đối, bởi vì cô giáo từng nói chỉ thích người biết nghe lời…
Chờ hai người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506871/chuong-1128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.