Nạn nhân là nữ, khoảng 22 đến 25 tuổi, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ, nằm sấp xuống đất, không có dấu vết bị xâm phạm.
Mọi thứ chứng minh thân phận của nạn nhân dường như đều bị người khác xử lý hết rồi, chỉ còn lại một chiếc váy ngủ rẻ tiền ở đâu cũng có.
Bên trong thậm chí còn không có cả đồ lót.
Hà Tín hỏi Thời Sênh, “Liệu có phải R làm không?”
“Sao tôi biết được?” Thời Sênh lườm Hà Tín một cái, cô có phải là người đại diện của R đâu.
“Đội trưởng Hà, có phát hiện mới.” Vưu Ái chạy từ đằng xa lại, không để ý đến Thời Sênh, nghiêm mặt nói với Hà Tín: “Phía trên phát hiện có vết bánh xe.”
Hà Tín phẩy tay, ra vẻ đi xem thế nào.
Thời Sênh dựa vào xe không đi, Hà Tín tự biết không gọi được cô, nên thông minh hơn không gọi cô nữa.
Chờ Hà Tín và Vưu Ái đi khuất rồi, Thời Sênh mới lững thững đi về phía thi thể.
Cô nhìn thi thể, rồi lại nhìn bốn phía, nơi này hơi khuất, người bình thường sẽ không đi tới bên này, trước mặt là sông, sau lưng là sườn dốc.
Trên sườn dốc có một con đường nhỏ, con đường này vòng quanh bờ sông, một vài người sẽ ra đây chạy bộ buổi sáng.
Người phát hiện thi thể đang cho chó đi dạo, đột nhiên con chó chạy từ sườn dốc xuống, người chủ đứng trên gọi mãi cũng không lên, đành phải đi xuống, ai ngờ lại nhìn thấy người chết.
“Cô Tần, có cao kiến gì không?” Tiếng Hoắc Tiêu vang lên bên cạnh.
Thời Sênh: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506759/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.