Người đàn ông kia bị Thời Sênh trói gô lại, ném vào cốp xe, sau đó phóng xe đi.
Giang Túc yên lặng ngồi trên ghế phụ, cúi gằm đầu xuống, che khuất đi cảm xúc trên mặt mình, nhưng bàn tay đặt bên cạnh người lại siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có thể thấy anh dùng lực mạnh thế nào.
“Giang…” Thời Sênh đưa tay ra chạm nhẹ vào anh một cái.
Giang Túc đột ngột giữ tay cô lại, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô.
Vừa rồi suýt nữa anh còn nghĩ là cô sắp chết rồi.
Chỉ cần vừa nghĩ rằng cô sẽ có chuyện gì đó, anh lại có cảm giác kích động như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Tiếng tim đập mạnh xuyên qua vải áo, truyền tới người Thời Sênh khiến cô hơi ngẩn người.
Thời Sênh chậm rãi ôm lại anh, “Em không sao.”
Giang Túc càng ôm chặt hơn, anh không thể mất cô được.
Tuy bản thân anh không hiểu rõ lắm chuyện này là vì sao, nhưng anh biết rằng, anh không thể mất cô được.
Thời Sênh khe khẽ xoa lưng anh, “Không sao rồi.”
Giang Túc lẳng lặng buông cô ra, đẩy cô ra xa một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời Sênh: “…”
Cái kiểu hơi tí là im lặng này quả nhiên là thuộc tính vốn có của anh ấy mà.
Thời Sênh cưỡng chế xoay mặt anh sang, khẽ hôn lên môi anh, Giang Túc nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, không đáp lại, cũng không phản kháng.
Thời Sênh: “…”
Thôi xong!
Trong đáy lòng Thời Sênh liên tục hiện lên hai từ này.
Giang Túc đưa tay gạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506754/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.