“Nạn nhân bắt gặp ông ta và phó tổng bàn tính chuyện bẩn thỉu, Đổng Thuần sợ bà ta nói ra nên mới gϊếŧ bà ta. Năm người chết kia cũng điều tra rõ rồi, đều là do Đổng Thuần sai người làm. Họ không chỉ đòi giá cao, còn giật dây người khác, không trả tiền thì không giao đất ra. Đổng Thuần lập kế hoạch gϊếŧ mấy kẻ cầm đầu gây chuyện, giành được những mảnh đất đó về thành công.”
“Đổng Thuần nhận tội rồi à?”
“Nhận rồi, nếu không nhận thì chúng ta cũng sẽ không kết án nhanh thế này được!” Giọng điệu của Hà Tín nghe có vẻ cũng không nhẹ nhõm lắm, “Nhưng không có manh mối gì liên quan đến R, trừ bức thư kia ra thì không thấy có động tĩnh gì khác nữa. Thôi được rồi, tôi không nói nữa đâu, cô lo công chuyện xong thì mau quay lại đội đi.”
“Tút tút tút…”
Thời Sênh giơ điện thoại lên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, Hà Tín lấy đâu ra số điện thoại của cô?
Số lúc trước cô dùng bị ông ta thu đến giờ đã trả lại cô đâu?!
Thời Sênh lại gọi lại cho Hà Tín, Hà Tín nói là Tần Dật cho người để lại. Cô từng gọi điện thoại cho Tần Dật, nên ông ta có cũng không có gì lạ.
“Cô Tần, bác sĩ gọi cô.” Vệ sĩ từ bên cạnh bước qua.
Thời Sênh nhét điện thoại vào túi, đi cùng vệ sĩ đến phòng bác sĩ.
Bác sĩ nói cho Thời Sênh biết, muốn lấy thứ bên trong chân ra, 90% là phải cưa chân, tỉ lệ mạo hiểm quá cao.
Dù không phải cưa chân, thì khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506745/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.