Thời Sênh đi vào văn phòng cùng Hà Tín.
Hà Tín lại tiếp tục giáo huấn về chuyện Thời Sênh vi phạm quy tắc mất nửa ngày, cuối cùng mới vào vấn đề chính.
“Tiểu Vũ, làm sao cô biết Từ Tiểu Tuyết là hung thủ?”
Thời Sênh lườm ông ta một cái, “Điều tra chứ sao, chẳng lẽ tôi đoán ra được chắc?”
Bản cô nương có phải thầy bói đâu.
“Cô tra từ chỗ nào?” Cảnh sát làm gì cũng phải đề cập đến tính hợp pháp, nhưng chuyện lần này, rõ ràng Tần Vũ làm trái quy định.
Nếu không phải cô bắt được hung thủ, thì lúc này cô đã bị đình chỉ chức vụ rồi.
“Việc tôi tra từ đâu có quan trọng không?”
Mặt Hà Tín nghiêm lại, “Chúng ta cần đảm bảo tính hợp pháp của chứng cứ.”
Thể chế này là như vậy, nếu chứng cứ không hợp pháp, thì cuối cùng không thể trở thành chứng cứ có hiệu lực, do đó cũng sẽ khiến một số tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
“Nhưng những chứng cứ của vụ án này đều do Từ Tiểu Tuyết tự cung cấp, cô ta tới tự thú mà, có liên quan gì đến chứng cứ đâu?” Thời Sênh nhún vai, “Tôi chỉ chỉ là người đưa đường chỉ lối, khuyên cô ta tự thú mà thôi.”
Hà Tín: “…” Nói cứ như có lý lắm ấy.
Vậy đổi vấn đề khác, “Cô không phụ trách vụ án này, cô lấy được tài liệu ở đâu ra?”
Mặt Thời Sênh đầy vẻ vô tội, “Tôi đâu có lấy tài liệu của họ, tôi tự điều tra mà.”
Cơm có thể ăn bừa, nhưng nói không thể nói bừa được!
Bản cô nương mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506736/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.