“Ai yaa.” Huyền Tâm bịt miệng cười duyên, tay dừng trong không trung đột nhiên quét về phía hắn, “Ta muốn ngươi.”
Biểu cảm của Chiêu Vũ đột nhiên cứng ngắc.
Huyền Tâm đi tới trước mặt Chiêu Vũ, tươi như hoa, “Sư đệ, giao dịch này ngươi cảm thấy thế nào?”
Chiêu Vũ sầm mặt nhìn Huyền Tâm, hắn đẩy Huyền Tâm ra, trên mặt có chút cảm xúc khó hiểu, lúc lâu sau mới hơi ấm ức nói: “Được.”
“Để ngăn ngươi chạy làng, chi bằng chúng ta động phòng trước đi?” Huyền Tâm cười tươi nhìn Chiêu Vũ.
“Huyền Tâm ngươi đừng quá đáng!” Chiêu Vũ đột nhiên nổ tung rồi.
“Được rồi được rồi.” Huyền Tâm xua xua tay, “Đưa nàng ta vào phòng trước đi, phiền sư đệ giúp ta chuẩn bị mấy thứ, ngoài ra cho ta mượn Vũ Ly Xà của ngươi.”
Chiêu Vũ mặt mũi phòng bị, “Ngươi muốn làm gì?”
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì một con rắn.”
Chiêu Vũ có chút không tình nguyện giao Vũ Ly Xà cho Huyền Tâm, cầm đơn thuốc Huyền Tâm giao cho hắn bỏ đi.
Khi Huyền Tâm chữa bệnh, không ai được có mặt, Thời Sênh và nàng ta mắt to mắt nhỏ nhìn nhau giây lát.
Huyền Tâm từ trên người móc ra một chiếc túi nhỏ, “Cởi đi!”
Khóe miệng Thời Sênh hơi giật, lời này sao có nghĩa khác như thế chứ?
Quá trình trị liệu kéo dài cả một đêm.
Liên Trầm đứng ở ngoài một đêm.
Huyền Tâm mở cửa, khuôn mặt mệt mỏi đi ra, Liên Trầm lập tức lên đón, “Nàng ấy thế nào?”
“Huyền Tâm ta ra tay, không có ai không cứu sống được.” Huyền Tâm nhìn về phía Chiêu Vũ đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506728/chuong-985.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.