“Chàng biết à?” Thời Sênh hừ lạnh.
Khoé miệng Liên Trầm hơi cong lên, “Vi thần nói trúng rồi?”
“Nói trúng thì làm sao, không nói trúng thì làm sao?”
Liên Trầm ngẩng đầu lên, “Điện hạ đã không có ý nguyện này, vì sao làm như vậy?”
Thời Sênh bước chậm rãi về phía Liên Trầm, “Vì chàng đó, không phải chàng muốn sao? Ta tặng cho chàng, thế nào?”
Liên Trầm mím môi, giọng nói hơi thô ráp, “Vi thần không hề muốn.” Có vài việc là thân bất do kỷ.
Thời Sênh chớp mắt, “Chàng không muốn tạo phản sao?”
Bản cô nương có thể đã gặp phải nhiệm vụ giả rồi?
“Đúng.” Hắn muốn tạo phản, điểm này không thể phản bác, “Nhưng vi thần không hề muốn.”
“Vậy chàng muốn gì?” Mặt Thời Sênh đầy vẻ huênh hoang, “Cái gì thiên hạ này có, ta đều có thể cho chàng.”
Liên Trầm: “…” Vì sao lại cảm thấy đối thoại này rất không đúng chứ?
Vị trí của hắn và nàng có phải đang bị đảo ngược không?
Rõ ràng là hình thức rất kỳ quái, nhưng hắn lại không cảm thấy đột ngột chút nào, giống như hình thức chung sống giữa họ nên là như vậy.
Nàng vốn phải huênh hoang tự tin như thế.
Thời Sênh lại gần Liên Trầm, mỉm cười, “Ta cũng có thể cho chàng, lần này chàng không có quyền từ chối.”
Đổi lại tính khí trước đây của nàng, sớm đã ở trong lần phản kháng đầu tiên, bắt hắn về nuôi rồi.
Tim Liên Trầm đập hơi nhanh, u hương trên người nàng, ngấm vào tim hắn, khiến hắn dâng lên chút du͙ƈ vọиɠ.
Ký ức đêm đó, giống như được giải phóng ra.
Liên Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506719/chuong-976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.