Hắc y nhân phát hiện tình thế không đúng, lập tức rút quân. Những hắc y nhân bị bắt lại không chút do dự liền tự sát.
Nhan Cẩm Tú bị thương không nặng lắm, cũng không phải nhẹ, che đậy rất tốt sự thật là nàng ta biết võ công.
Nhan Cẩm Tú được Đoan Mộc Khởi ôm lên bờ. Khi đi qua Thời Sênh, Đoan Mộc Khởi quét ánh mắt lạnh lẽo qua cô một cái.
Thời Sênh nghiến răng, đầu của nam chính đại nhân có phải có bệnh không? Cô chẳng làm gì cả, hắn lại cứ làm ra vẻ như cô xúi giục sau lưng là thế nào?
[…] Cô đánh người ta một trận, người ta có thể không thù cô sao? Ký chủ thiểu năng!
“Mi nói gì?”
[…] Không nói gì cả, mất điện rồi, offline.
“Điện hạ?” Câu nói vừa nãy Thời Sênh buột miệng, Ngự Lâm Quân khó hiểu hỏi thăm.
Thời Sênh đang hỏi thăm tổ tông Hệ thống trong lòng, mặt không đổi sắc nói: “Không có gì.”
Một đám công tử tiểu thư bị kinh sợ, chân tay mềm nhũn lên bờ, nhìn thấy Thời Sênh ngồi trên bờ, bộ dạng nhàn nhã, không ít người đều thầm thấy bất mãn.
Ngự Lâm Quân tới sớm như thế, nàng ta lại không bảo Ngự Lâm Quân cứu họ.
Ngày hôm sau Thời Sênh lại bị người ta tố cáo, thân làm Trưởng Công chúa, lại không màng tới thần dân của mình.
Việc này khiến Hoàng Thượng rất đau đầu, ngươi lén lút thì thôi, ngươi lại nghênh ngang khệnh khạng, không phải muốn người ta bôi nhọ sao?
Ngay lúc Hoàng Thượng không biết nên làm thế nào, Tề Thái Phó rất lâu không thượng triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506700/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.