Khi Thời Sênh nhìn thấy độ dày của kinh Phật, cô mới biết mình quá ngây thơ rồi.
Kinh Phật của triều đại này dày ghê người, hai lượt cô phải chép tới chết sao?
Quả nhiên không phải cha ruột, trừ điểm!
Thời Sênh nhìn kinh Phật không chút lưu luyến. Cung nữ Tiểu Huyên đứng bên cạnh mài mực, “Điện hạ, xong rồi.”
Tiểu Huyên nhìn Thời Sênh cầm bút lông lên, nhúng mực, đặt bút…
Động tác như gió thổi mây trôi, viết liền một mạch, không dừng lại.
Nhưng vì sao thứ viết ra, nàng nhìn thế nào cũng không hiểu chứ?
Khi nàng thu dọn thư phòng, từng thấy chữ của điện hạ, hoàn toàn khác với cái này. Điện hạ đang luyện tập thư pháp mới sao?
Ừm… chắc chắn là vậy.
Tiểu Huyên thầm an ủi bản thân trong lòng, nhưng càng nhìn càng cảm thấy không đúng, viết thế này kỳ dị quá.
“Cạch!”
Tiểu Huyên bị âm thanh này làm giật thót mình, vội nhìn về phía Thời Sênh, “Điện hạ?”
Thời Sênh đứng lên, hất hất cằm, “Ngươi viết đi.”
Bản cô nương không biết viết! Chết mất thôi!
“Nô tỳ ạ?” Tiểu Huyên kinh ngạc chỉ vào mình, thấy Thời Sênh nghiêm túc gật đầu, khóe miệng Tiểu Huyên giật một cái, “Nhưng nét bút của nô tì và điện hạ không giống nhau.”
“Tùy ý.” Dù sao cái nàng viết ra cũng không giống với nguyên chủ.
Tiểu Huyên há hốc mồm, cuối cùng hơi cúi người, “Vâng.”
Việc chủ tử giao phó, họ đâu có quyền từ chối, dù tới lúc đó Hoàng thượng truy cứu, họ cũng chỉ đành chịu đựng.
Sau khi Tiểu Huyên chép xong kinh Phật, Thời Sênh đưa tới Dưỡng Tâm Điện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506696/chuong-953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.