Người phụ nữ tóc bạc và Lý Hạ đồng thời đuổi tới, nhìn chằm chằm vào tư thế quái dị của Lệ Thừa Vân, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
“Con người ngu xuẩn, các ngươi sẽ vì chuyện hôm nay mà trả giá đắt!” Giọng của Lệ Thừa Vân trở nên rất tinh tế, mang theo trọng âm, nửa nam nửa nữ.
“Hắc Sát, ngươi không được làm người vô tội bị thương!” Lý Hạ gầm lên một tiếng.
“Làm người vô tội bị thương?” Vẻ mặt Lệ Thừa Vân rất dữ tợn, “Ha ha ha ha, các ngươi vẫn ngu si như trước đây. Ta sẽ quay lại, đến lúc đó chính là lúc các ngươi chết.”
Lệ Thừa Vân chậm rãi lui về sau, thân mình ẩn vào bóng đêm.
Lý Hạ muốn đuổi theo nhưng lại bị người phụ nữ tóc bạc kia ngăn lại.
“Rầm!”
Thân ảnh vừa biến mất trong đêm của Lệ Thừa Vân bị bắn lại, mạnh mẽ nện lên một thân cây gỗ.
“Cứ thế mà đi được sao? Ngươi cũng quá không để ta vào mắt rồi.” Giọng nói kiêu ngạo truyền khai trong bóng đêm, một thân ảnh chậm rãi bước tới.
Con mèo đen bị công kích nên bắn ra khỏi cơ thể của Lệ Thừa Vân, tức giận rít gào, “Ta và cô không thù không oán, vì sao cô phải ra tay với ta?”
Thời Sênh nghĩ nghĩ, “Vì dân trừ hại.”
Con mèo giận tới mức thân mình vặn vẹo, giọng nói sắc nhọn vút lên cao, “Cô căn bản không phải người như thế. Ta có thể cảm nhận được tà khí trên người cô. Cô từ nhỏ đã không phải người tốt…”
“Nếu đã nói ta không phải người tốt thì còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506679/chuong-936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.