Quy Nguyệt đỡ Thời Sênh lui lại mấy bước, hắn che mắt Thời Sênh, dùng thân thể ngăn trở thi thể trên mặt đất.
Thời Sênh ghê tởm không phải là thi thể mà là máu trên tay mình.
Quy Nguyệt nhanh chóng đưa Thời Sênh rời khỏi hiện trường, đi tới vườn hoa sau bệnh viện.
Quy Nguyệt đặt Thời Sênh lên ghế, quỳ một gối, bướng bỉnh lau tay cho Thời Sênh, dùng khăn sạch lau hết vết máu trên tay cô.
Sau đó lại dùng nước rửa tới mấy lần, sau đó hắn nắm tay Thời Sênh, ngửa đầu, nói một cách nịnh nọt: “Sạch rồi.”
“Ừ…” Thời Sênh cọ cọ mũi, “Hắt xì…”
Thời Sênh hắt hơi vài cái liên tục, chóp mũi ửng đỏ, vừa ngứa vừa khó chịu.
Quy Nguyệt bừng tỉnh, buông tay Thời Sênh ra, “Tôi… Không phải tôi lại làm em khó chịu đấy chứ?”
Vừa rồi hắn quá vui nên quên mất bản thân mình sẽ tạo thành hậu quả gì cho cô.
Thời Sênh xoa xoa mũi: “Không sao.”
“Thật không?”
Thời Sênh tức giận trừng mắt lại: “Giả đấy.”
Còn không bằng bóp chết hắn rồi gặp lại ở thế giới sau cho xong.
Quy Nguyệt không dám nói lời nào, sợ Thời Sênh lại đuổi hắn đi.
…
Người nhảy lầu là một cô gái, khoảng chừng 18 tuổi, nghe nói là tới bệnh viện phá thai, trước khi phá thai 10 phút thì chạy đi đâu không rõ.
Chờ phát hiện ra cô ấy thì đã nằm trên nền tuyết lạnh như băng rồi.
Cha mẹ của cô gái ấy cũng không biết con mình tới bệnh viện, nhận được điện thoại của cảnh sát mới biết con mình tuổi còn nhỏ mà đã mang thai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506673/chuong-930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.