Ngày hôm sau khi Thời Sênh ra cửa liền nhìn thấy Khúc Diệu nhìn chật vật không đỡ được đang ngồi ngoài hành lang.
Chiếc quần trắng trên người rách nát, tóc cũng lộn xộn, cô ngồi trong góc, nhìn rất điềm đạm, đáng yêu.
Thấy Thời Sênh đi ra, Khúc Diệu lập tức đứng lên, biểu tình hơi cổ quái, nhưng cô lại như đang sợ hãi thứ gì đó nên mím môi không nói gì.
Thời Sênh liếc nhìn cô ta một cái rồi đi về phía thang máy.
Khúc Diệu nhanh chóng đuổi kịp, hạ giọng nói: “Chúng ta đi cầu thang bộ đi?”
Thời Sênh nhíu mày, trong con ngươi hiện lên ánh sáng như ánh sáng của viên ngọc, nhưng lại không có chút cảm xúc nào, bình tĩnh không gợn sóng.
Khúc Diệu nuốt nước miếng, “Có…”
Khúc Diệu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn không nói nên lời. Tay cô ta quơ quơ vài cái trong không khí, sau đó bắt chặt ở ngay trước cổ mình như đang túm lấy thứ gì đó bóp chặt cổ cô ta.
Thời Sênh nhìn Khúc Diệu giãy giụa, mắt thấy sắp không xong cô mới vươn tay qua, khí lạnh quanh người Khúc Diệu như bị doạ cho sợ hãi, nhanh chóng rút đi.
“Khụ khụ…” Không bị bắt lấy cổ nữa, Khúc Diệu thở dốc theo bản năng, giọng nói của cô đầy hoảng sợ, hơi khóc nấc lên, “Có cái gì đó muốn hại cô. Cô mau rời khỏi đây đi, đừng đi thang máy.”
Thời Sênh nhìn về phía dòng khí lạnh kia vừa rút đi.
Tên não tàn Mộ Bạch ư?
Thời Sênh nhấc chân đi về phía đó.
Khúc Diệu lập tức bay tới trước mặt cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506662/chuong-919.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.