Như vậy, tổng kết lại một câu, cái gì cũng có vấn đề.
Làm vật hy sinh, kết cục của cô chắc chắn là không tốt.
Cho nên…
Trói tất cả những người này lại là được rồi.
Sao bản cô nương lại thông minh vậy cơ chứ.
Đám dân thôn bên kia chuẩn bị tiếp tục tìm người thì bên này Thời Sênh liền ra tay. Một đám dân thôn đi đằng sau liền gặp tai họa, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Thời Sênh đánh ngã hết ra mặt đất.
“Cô gái, cô muốn làm gì?” Nghe thấy động tĩnh, những người đi trước quay đầu lại, phát hiện Thời Sênh cầm kiếm thì hét lên.
Thời Sênh lấy từ trong không gian ra mấy quả lựu đạn khói ném về phía những người kia, trong nháy mắt cả đám người bị khói bốc lên mù mịt bao phủ.
Nhưng Thời Sênh cũng không nghe thấy âm thanh ngã xuống, khói bắt đầu lan ra, có bóng người lao tới, vung cái cuốc trong tay lên bổ về phía Thời Sênh.
“Keng!”
Cái cuốc bị thiết kiếm ngăn lại, sức của người đàn ông kia rất lớn, Thời Sênh có thể cảm giác được cánh tay run lên.
Bị ngăn trở, người đàn ông lập tức rụt lại, sau đó lại bổ cuốc xuống lần nữa.
Từ trong đám khói lại có người lục tục kéo ra. Tay bọn họ cầm đủ các loại công cụ, cuốc có, liềm có, dao, xẻng… có hết.
Tất cả các nông cụ có thể sử dụng đều được họ mang ra.
Sao những người này lại không có phản ứng với khói của lựu đạn?
Chắc chắn không phải người!
Khói lựu đạn cũng vô dụng, Thời Sênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506655/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.