Thời Sênh được đưa tới một nơi sạch sẽ hơn một chút, đại khái cũng chỉ là thu dọn qua loa, không sửa chữa lại.
Cũng may cửa sổ và mọi thứ vẫn còn tốt. Trong một thế giới khắp nơi đều mù mịt, nhìn căn biệt thự này bắt mắt đến lạ thường.
Tên thư ký muốn đưa tay gõ cửa, còn chưa kịp đụng đến thì cửa đã không cánh mà bay.
Thời Sênh bình tĩnh thu chân về, nghiêm trang nhìn thư ký giải thích, “Trượt chân.”
Thư ký nuốt nuốt nước miếng, cơ thể hơi hơi run rẩy, có thể trượt chân thành thế này, cũng là…
Thời Sênh nghênh ngang đi vào, nhưng trong biệt thự không có người.
Nghĩ cũng đúng, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Mộ Bạch vừa thấy vụ nổ đã biết là cô, không chạy mới là lạ.
Có điều, cái kiểu mang nam chính chạy trốn này…
Như thế nào cũng cảm thấy thật quỷ dị!
Mộ Bạch chạy rồi, Thời Sênh rất không khách khí tiếp nhận sản nghiệp của Mộ Bạch.
Người tranh đấu giành thiên hạ còn chưa kịp hưởng thụ một chút, đảo mắt giang sơn của mình đã đổi chủ.
Mọi người cự tuyệt, vừa mới đi một tên biếи ŧɦái đáng sợ, lại tới một người càng biếи ŧɦái hơn, họ sống làm sao nổi chứ.
Đương nhiên ý kiến của bọn họ không quan trọng, Thời Sênh dùng bạo lực đàn áp người phản đối, cho người đi đón Miêu Miêu vào thành.
“Mất một sợi tóc, tôi chôn luôn cả các người.”
Chôn cùng một sợi tóc á? Đùa cái quái gì vậy!
Lại nói cho dù bớt đi một sợi tóc, cô cũng biết làm sao được!
Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506650/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.