Ngải Mễ trị liệu xong cho tất cả mọi người, thẻ trị liệu tựa hồ không có di chứng gì, dù sao Thời Sênh nhìn cô ta từ đầu tới đuôi đều không xuất hiện trạng thái không khoẻ.
Đây là đãi ngộ của nữ chính.
Lúc cô sử dụng thẻ tốc độ kia, ban đầu sẽ có cảm giác buồn nôn, nhưng lúc lên cấp bậc cao cũng không có cảm giác gì.
“Chị Dư Hạ, còn anh Phương Thần…” Miêu Miêu không quên Phương Thần.
Thời Sênh giật khóe miệng, không muốn cứu tên biếи ŧɦái kia.
“Chị Dư Hạ, anh Phương Thần sẽ chết.”
“Cô Dư còn một người bạn nữa sao?” Lão Đại nghe được lời nói của Miêu Miêu, lập tức nói tiếp, “Không có cách nào xuống dưới sao, tôi đưa Ngải Mễ đi lên trị liệu cho hắn.”
Miêu Miêu tội nghiệp nhìn Thời Sênh, bàn tay nhỏ kéo tay áo Thời Sênh.
Tự dưng cứ tỏ ra đáng thương làm gì!
Tưởng làm như vậy tôi sẽ nhường bước sao?
Kiên quyết không cứu biếи ŧɦái.
“Chị Dư Hạ…”
Không cứu không cứu không cứu.
“Dư Hạ! Cô có cần tuyệt tình thế không!” Phương Thần chống tường, lộ ra một cái đầu, giọng nói rất mong manh.
“Anh Phương Thần.” Miêu Miêu lập tức buông Thời Sênh, chạy vội tới chỗ Phương Thần.
Nhìn xem nhìn xem, tên này vừa xuất hiện, em gái đáng yêu cũng chạy mất! Cứu cái rắm!
Lão Đại nhìn Thời Sênh lắc đầu, cũng không dám mở miệng để Ngải Mễ đi cứu.
“Chị Dư Hạ… Em xin chị.”
“Hừ!” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, đi nhanh tới chỗ hắn, giật thiết kiếm trong tay hắn, lạnh như băng nói, “Tùy cô.”
Miêu Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506647/chuong-904.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.