Phương Thần nhảy cà tưng cà tưng đi tìm thấy nơi nghỉ ngơi. Hắn chạy ra phía sau ngó thử mông mình.
Nhưng mà hắn phát hiện mình làm thế nào cũng không nhìn thấy tình huống phía sau.
Khó xử thật.
Bên ngoài một người phụ nữ, một cô gái.
Hắn nên làm gì bây giờ?
“Anh Phương Thần? Lâu như vậy còn chưa bôi thuốc xong à? Chị Dư Hạ ăn xong rồi…”
Phương Thần: “…” Biếи ŧɦái còn ăn bớt đồ ăn của hắn!
“Miêu Miêu…” Phương Thần yếu ớt lên tiếng, “Em có thể giúp anh một chút không?”
Miêu Miêu đứng ở bên ngoài, còn thật sự gật đầu, “Anh Phương Thần anh nói đi.”
“Anh…” Phương Thần cào tường, điều này hắn nói sao được!!
Một zai tân như hắn, sao có thể nói ra bây giờ.
“Không sao.” Cuối cùng Phương Thần thở dài, thôi thì tự mình làm đi, lại nghĩ nếu có chỗ nào không xử lý được, Phương Thần lại rùng mình, “Đợi đợi đợi chút, Miêu Miêu!”
“Anh Phương Thần?”
“Hắn muốn nhờ cô bôi thuốc cho hắn.” Giọng Thời Sênh vang lên bên ngoài, dường như mang theo vẻ ghét bỏ, “Đừng để ý đến hắn.”
Mẹ kiếp, đợi đã!
Hắn sẽ mất mạng đấy!
Người phụ nữ này quả nhiên ác độc.
“Em có thể giúp anh Phương Thần mà.”
Phương Thần hận không thể đi ra ngoài ôm Miêu Miêu một cái. Đây mới là tư tưởng của người bình thường, đây mới là sự lương thiện mà một cô gái nhỏ nên có.
“Hắn bị thương ở mông, cô muốn nhìn mông hắn à?”
“A… Vậy… Thôi bỏ đi, anh Phương Thần, anh tự thoa đi nhé.”
Phương Thần: “??!!”
Đã nói thoa giúp tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506640/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.