Thời Sênh muốn đi xem ai đoạt bát cơm của mình, cầm kiếm bừng bừng khí thế tiến lên.
Đám người Ngải Mễ còn tưởng rằng Thời Sênh tới tìm, đều đề phòng nhìn chằm chằm cô, ai biết cô đi qua bọn họ rất nhanh, cũng không nhìn họ lấy một cái.
Tới chỗ cây đào sập, Thời Sênh không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy mấy chữ khắc trên rễ đào trên mặt đất.
— Đã lâu không gặp.
Đã lâu không gặp!
Lại là đã lâu không gặp!
Tên thiểu năng Mộ Bạch kia!
Đã lâu rồi Thời Sênh không bội phục một người nào như vậy. Chỉ có hắn sau mỗi lần tự sát còn có dũng khí đến khiêu khích mình, Thời Sênh cũng phải khen hắn.
Người có lòng kiên nhẫn, tất thành chuyện lớn.
Phương Thần giống như u linh xuất hiện bên cạnh Thời Sênh. Hắn cúi đầu nhìn chữ trên mặt đất, “Đây là viết cho ai?”
“Dù sao không phải gửi cho anh.”
Phương Thần cười khẽ, ” May quá, may mà không phải gửi cho tôi.”
Hắn dừng một chút, “Cô biết Bạch Kỳ?”
Hắn biết Bạch Kỳ, nhưng cũng chưa từng gặp, nghe nói bộ dạng rất đẹp, cũng bởi vì bộ dạng rất đẹp, nên hắn lập tức nhớ kỹ hắn ta.
“Liên quan gì đến anh?” Vô sự xum xoe, không phải gian cũng là trộm.
Phương Thần nhún nhún vai, vốn định nói cho cô một chút tin tức, nếu cô đã nói như vậy, mình cũng đừng xen vào việc của người khác.
Nếu cô chết cũng hay, thanh kiếm kia sẽ thuộc về hắn.
Phương Thần cảm thấy mình thật sự rất thông minh.
Tên Bạch Kỳ này cũng có trong nội dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506637/chuong-894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.